Giờ đây ổn rồi, lãnh thổ Đại Khang đã được mở rộng đến mức trước nay chưa từng có, nông nghiệp và công nghiệp cũng đạt đến tâm cao chưa từng có, dù cho là Xuyên Thục, đất Tần, đất Tấn hay Giang Nam, Trung Nguyên và Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên vừa mới bình định thì người dân đều cảm thấy đã có một khởi đầu thuận lợi, làm việc chăm chỉ, trên dưới đều vui sướng để tiến về phía tương lai tươi sáng.
Lãnh thổ trở nên rộng lớn hơn thì cũng có nhiều tài nguyên khoáng sản hơn, dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, hai năm qua đội tìm mỏ đã phát hiện được một số mỏ khoáng sản quy mô lớn, trong đó còn có hai mỏ sắt với quy mô lớn.
Khi xưa Kim Phi dự định dành 5 năm để xây dựng tuyến đường sắt đến Tây Xuyên, nhưng bây giờ chỉ hơn hai năm trôi qua mà nó đã được xây dựng đến Miên Dương, với việc đưa vào hoạt động liên tiếp hai mỏ sắt mới đã giảm bớt rất nhiều áp lực của sắt thép trong nước, ước tính tối đa hai năm nữa thì tuyến đường sắt do Kim Phi thiết kế khi xưa sẽ được hoàn thiện.
Đây là điều mà trước đây Cửu công chúa không bao giờ dám nghĩ đến.
Mặc dù Cửu công chúa hiểu rằng Kim Phi là người góp phần lớn nhất vào tình thế hiện tại của Đại Khang, nhưng với tư cách là một hoàng đế, dù các nhà sử học ở đời sau có khắc nghiệt đến đâu thì cũng không thể phủ nhận công lao của cô ấy.
Hôm đó Kim Phi đến ngự thư phòng sau khi ngủ trưa xong thì đã nhìn thấy Cửu công chúa lại đứng trước tấm bản đồ.
"Vẫn chưa nhìn đủ sao?"
Kim Phi cười trêu ghẹo.
“Chưa nhìn đủ, đương nhiên vẫn chưa nhìn đủ/' Cửu công chúa thở dài: “Phu quân, chàng nói xem, lãnh thổ cuối cùng của Đại Khang sẽ lớn đến mức nào?”
Cửu công chúa nói xong thì quay đầu nhìn về phía quả địa cầu ở trên bàn.
“Đừng nhìn cái này nữa.” Kim Phi thấy thế thì mỉm cười rồi cất quả địa cầu sang một bên: “Thật ra chúng ta chỉ cần chinh phục thêm mấy nơi này nữa là được.”
Kim Phi nói xong thì cầm bút chì lên rồi chỉ vào một số địa điểm trên bản đồ.
"Tại sao?"
Cửu công chúa hỏi.
Mặc dù công nghiệp và nông nghiệp của Đại Khang vẫn chưa phát triển toàn diện nhưng chì cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn thấy tiềm năng của công nghiệp và nông nghiệp, nhiều nhất là hai hoặc ba năm nữa, khi khoai tây và ngô hoàn toàn phổ biến ở Trung Nguyên và Giang Nam, đồng thời những mỏ khoáng sản lớn đó dần được khai phá thì chắc chắn thực lực của Đại Khang sẽ lên như diều gặp gió.
Cộng thêm sức chiến đấu mạnh mẽ của tiêu cục Trấn Viễn thì còn ai trong thiên hạ có thể ngăn cản được bọn họ?
Trước mắt vẫn còn hạn chế về giao thông và liên lạc, nếu lãnh thổ quá rộng thì sẽ có vấn đề trong việc truyền đạt mệnh lệnh của chính phủ, nhưng hiện giờ đã có phi thuyền, ca-nô và đường sắt, Kim Phi vẫn đang nghiên cứu máy điện báo vô tuyến nên vấn đề về giao thông và liên lạc sẽ sớm được giải quyết.
Nếu thiên hạ thật sự là một quả địa cầu khổng lồ như Kim Phi đã nói thì theo quan điểm của Cửu công chúa là nên chinh phục cả địa cầu.
Nhưng vừa rồi Kim Phi chỉ chỉ vào một vài địa điểm xung quanh lãnh thổ hiện tại của Đại Khang mà không chỉ vào những nơi khác.
Cho nên Cửu công chúa không hiểu tại sao rằng rõ ràng vì sao có năng lực chiếm giữ cả địa cầu thì tại sao lại không làm?
“Vũ Dương, nếu một quốc gia muốn phát triển thì phải mở rộng lãnh thổ nhưng không thể quá lớn."
Kim Phi giải thích: “Lo lắng khiến con người buộc phải làm việc chăm chỉ để tồn tại. Sự thoải mái khiến con người lười biếng và dẫn đến cái chết, không quản được người trong nhà mà chiến thắng với người bên ngoài thì đất nước cũng sẽ diệt vong, cho dù chúng ta chinh phục được toàn bộ trái đất thì lẽ nào sẽ không còn chiến tranh nữa sao?
Không, vẫn sẽ có.
Khi chúng ta còn sống thì vẫn còn có thể duy trì được tình hình, nhưng khi chúng ta không còn thì có thể thế hệ sau sẽ không thể duy trì được một lãnh thổ rộng lớn như vậy, lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến rồi sau đó sẽ chia năm xẻ bảy.
Nếu cứ như vậy thì không bằng hãy xây dựng một lãnh thổ có quy mô phù hợp và có sự cạnh tranh từ bên ngoài, để đất nước có thể phát triển bình thường.
Lãnh thổ hiện tại của chúng ta, cộng thêm vài địa điểm mà ta vừa chỉ thì ta thấy đã đủ rồi”