“Lo lắng khiến con người buộc phải làm việc chăm chỉ để tồn tại. Sự thoải mái khiến con người lười biếng và dẫn đến cái chết, không quản được người trong nhà mà chiến thắng với người bên ngoài thì đất nước cũng sẽ diệt vong..."
Cửu công chúa lặp lại lời Kim Phi vừa nói rồi lộ ra vẻ suy tư.
Một quốc gia lớn mạnh là chuyện tốt nhưng nhưng không thể hùng mạnh vô hạn, phải có nguy cơ khủng hoảng, nếu không sẽ trở nên kiêu ngạo, dục vọng của con người là vô tận, nhưng khi không có kẻ thù ở bên ngoài thì chắc chắn quốc. gia sẽ phát sinh xung đột nội bộ.
Trong hầu hết các trường hợp, xung đột nội bộ gây ra nhiều thiệt hại cho một quốc gia hơn là tổn thất từ bên ngoài.
Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn có năng lực để chinh phục toàn bộ thế giới, nhưng Kim Phi cũng không có ý định chiếm giữ toàn bộ thế giới.
Trong khi hai người đang trò chuyện, Châu Nhi vội vàng bước vào: "Bệ hạ, Tiểu Ngọc đại nhân đến rồi!"
“Tiểu Ngọc đến rồi sao?” Kim Phi nói: “Để cô ấy vào đi!”
Một lúc sau, Tiểu Ngọc cũng theo Châu Nhi đi vào, sau khi chào hỏi đơn giản thì sốt ruột nói: "Tiên sinh, đêm hôm trước Minh Châu gặp phải cướp biển, thương vong vô cùng nghiêm trọng..."
“Chờ một chút.” Kim Phi hoài nghi bản thân nghe lầm: “Xảy ra chuyện gì?”
Từ sau khi Kim Phi phát minh ra ca-nô và phi thuyền thì cướp biển đã bị tiêu diệt từng đợt, rất ít người có thể sống sót trốn thoát, cho dù thỉnh thoảng còn sống thoát ra khỏi Đông Hải thì cũng sẽ bị thủy quân đuổi giết, mấy năm qua thủy quân cũng đã đến nước X vài lần.
Dưới hoạt động chống cướp biển với cường độ cao này, cướp biển ngày càng ít đi và gần như đã biến mất trong hai năm qua.
Kết quả Tiểu Ngọc lại nói Minh Châu gặp phải cướp biển, hơn nữa thương vong vô cùng nghiêm trọng?
Sau khi thành lập Đại Khang không lâu, vị hoàng đế dựng nước đã tiến hành sắc phong nơi này để làm thái ấp cho một người con trai, người con trai này chính là Minh Châu vương đầu tiên của Đại Khang.
Minh Châu và Biện Kinh bị ngăn cách bởi ngàn dặm núi non, triều đình gần như không có quyền quản lý nơi này, đây là nơi xứng với danh xưng núi cao hoàng đế ở xa nên đây cũng là nơi mà chỉ có lời nói của Minh Châu vương mới có trọng lượng.
Minh Châu vương đời thứ nhất sẽ trở về kinh thành hai năm một lần để gặp phụ hoàng, sau khi hoàng đế dựng nước qua đời, Minh Châu vương đã đổi thành năm năm quay về kinh thành một lần, sau khi Minh Châu vương đời thứ nhất cũng chết thì Minh Châu vương đời thứ hai bèn đổi thành mười năm quay về một lần.
Đến đời thứ ba của Minh Châu vương thì chỉ về kinh thành một lần trong đời, còn đến đời thứ tư thì gần như Minh Châu và triều đình đã cắt đứt liên hệ.
Thời gian trôi qua, Minh Châu vẫn thuộc quyền quản lý của Đại Khang trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế đã trở thành một vương quốc độc lập, hầu hết các hoàng đế Đại Khang trong lịch sử đều đã quên mất sự tồn tại của Minh Châu.
Những hoàng đế khác không coi trọng Minh Châu bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù có thể thu được một ít thuế thì cũng sẽ tốn rất nhiều nhân lực và của cải mới có thể vận chuyển nó từ Minh Châu về kinh thành, nếu thu thuế của Minh Châu thì phải gánh vác bổng lộc của quan viên ở Minh Châu, nếu chuẩn bị không tốt thì thậm chí triều đình còn phải bù thêm tiền, vì thế nên cũng mặc kệ luôn.
Nhưng Kim Phi biết rất rõ tầm quan trọng của Minh Châu nên sau khi bình định Giang Nam y đã phái Trịnh Trì Viễn đến Minh Châu để yêu cầu Minh Châu vương đầu hàng nhưng Minh Châu vương đã thẳng thừng từ chối và còn chặt đầu binh lính Đông Hải đi truyền tin.
Minh Châu đã tách rời vương triều Trung Nguyên quá lâu, trước khi Kim Phi phái Trịnh Trì Viễn đi đã đoán rằng rất có thể Minh Châu vương sẽ không chịu đầu hàng nên đã cho phép Trịnh Trì Viễn quyền dùng vũ lực để bình định Minh Châu.
Khi biết tin Minh Châu vương đã giết sứ giả, Trịnh Trì Viễn vô cùng tức giận và lập tức ra lệnh cho đội thủy quân lục chiến cưỡi phi thuyền xuống Minh Châu vương phủ để bắt Minh Châu vương.
Trong Minh Châu vương phủ nuôi dưỡng một lượng lớn hộ vệ, nếu nói Minh Châu vương là hoàng đế của Minh Châu thì những hộ vệ đó chính là cấm quân của hoàng cung, đều là những cao thủ được lựa chọn cẩn thận và trang bị áo giáp đặc chế.
Quy trình sản xuất loại áo giáp này vô cùng phức tạp, không chỉ có trọng lượng nhẹ mà còn cực kỳ cứng, đao kiếm bình thường khó có thể xuyên thủng.