Nội loạn ở Đại Khang vừa mới kết thúc, Trung Nguyên và Giang Nam vẫn còn tàn dư của quyền quý đang âm thầm phá hoại trong bóng tối, Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì càng khỏi nói, thường xuyên xảy ra bạo lực.
Ý định ban đầu của Kim Phi vốn là đợi Đại Khang hoàn toàn ổn định rồi trước hết phải để người dân hoàn toàn thoát khỏi vấn đề ấm no, sau đó mới tính tới những chuyện khác, nhưng cuối cùng thì cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
"Phu quân, chàng chuẩn bị đánh thế nào?" Cửu công chúa hỏi: "Cần ban hành lệnh bắt lính không?"
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Tạm thời không cần, trước hết cứ điều một ít nhân lực từ những khu đất đã ổn định như Trung Nguyên và Giang Nam đến những khu vực trọng điểm ở ven biển để phòng thủ, chắc không cần nhiều người lắm đâu, nếu thật sự không đủ thì hãng tiến hành bắt lính."
"Chỉ phòng ngự thôi sao?" Cửu công chúa hỏi: "Chúng ta không chủ động tấn công sao?"
Cửu công chúa đã muốn chủ động tấn công từ trước rồi, nhưng Kim Phi chưa đồng ý, vừa rồi nhìn dáng vẻ của Kim Phi, cô ấy còn tưởng rằng Kim Phi muốn phát động tấn công quy mô lớn vào nước X, cuối cùng Kim Phi lại chỉ yêu cầu phòng thủ những khu vực trọng điểm ở ven biển, điều này khiến Cửu công chúa hơi thất vọng.
"Thời cơ để chủ động tấn công vẫn chưa tới, " Kim Phi nói: "Lần này cướp biển đánh lén Đông Hải và Minh Châu, nhất định sẽ cướp đoạt máy hơi nước, sau đó tính năng của máy hơi nước của bọn họ có thể sẽ tốt hơn rất nhiều, bọn họ còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nếu như không có vũ khí có thể áp đảo bọn họ, cuối cùng cho dù có đánh hạ được nước X, thương vong của phe ta cũng sẽ vô cùng lớn."
"Phu quân, chàng sắp phát minh vũ khí mới rồi?" Cửu công chúa ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi. "Đúng vậy, " Kim Phi khế gật đầu.
"Cần khoảng bao lâu nữa?"
"Khó nói, " Kim Phi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nhanh thì một tháng, chậm thì có thể cần nửa năm!”
"Vậy thì tốt, " Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng cần mấy năm nữa, hóa ra có chậm thì nửa năm cũng đủ rồi, việc này thật sự vượt xa dự tính của Cửu công chúa.
Lần đánh lén này của cướp biển Đông Hải không chỉ gây ra thương vong về nhân lực và tổn thất tài sản, còn gây thiệt hại nặng nề cho rất nhiều ca-nô đậu sát ở bến tàu và phi thuyền trong kho hàng.
Hiển nhiên là cướp biển sẽ thừa cơ trộm một ít ca-nô để mang về nghiên cứu.
Máy hơi nước bọn họ đang sử dụng là do Tấn vương cướp được trong lần đầu tiên tập kích Lão Ưng, lúc ấy ca-nô rơi xuống từ nơi rất cao, máy hơi nước khó tránh khỏi kết cục bị rơi vỡ tan tành, hơn nữa khi đó máy hơi nước chỉ mới được phát minh không lâu, công nghệ tương đối lạc hậu, trải qua mấy năm phát triển, máy hơi nước bây giờ được trang bị trên ca-nô và phi thuyền đã được cải tiến nhiều lần, tính năng tốt hơn nhiều so với đống mà Tấn vương nhặt được lúc đầu.
Kết cấu máy hơi nước cũng không phức tạp, kẻ địch rất dễ bắt chước.
Thế nên khoảng thời gian tiếp theo, tính năng của ca-nô và phi thuyền của cướp biển, e là sẽ tốt lên rất nhiều.
Nhưng Kim Phi vẫn luôn làm theo quan niệm một thế hệ sản xuất, một thế hệ dự trữ, một thế hệ nghiên cứu, mấy năm nay y cũng không hề rảnh rỗi mà đã sớm thiết kế xong đồ thay thế cho máy hơi nước, cũng đã bảo Mãn Thương chuẩn bị xong việc sản xuất, chỉ là phi thuyền và ca-nô sản xuất lúc trước đã đủ áp đảo kẻ địch rồi, nên Kim Phi không lãng phí tài nguyên để cải tiến phi thuyền và ca-nô nữa, thay vào đó y tập trung nguồn lực cho việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp.
Mà bây giờ, đã đến thời điểm cần thiết! Hai người đang trò chuyện thì Tiểu Ngọc dẫn tình báo tới. "Bệ hạ, tiên sinh, tổ tình báo thứ ba trở lại rồi!"
"Lại có tình báo mới sao?" Kim Phi cau mày hỏi: "Cướp biển lại phát động đánh lén à?”