Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)

Chương 432:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Già mà không chết là làm tặc, câu này nói không sai chút nào.
Quận trưởng này trông có vẻ rụt rè nhưng sau khi nghe xong những lời này, Kim Phi mới biết rằng tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp quận trưởng rồi.
Lực kiểm soát của ông ta đối với thành Quảng Nguyên tuyệt đối không đơn giản như những gì ông ta thể hiện ra.
Cũng đúng, giao thông và thông tin liên lạc của Đại Khang rất lạc hậu, mệnh lệnh của hoàng đế phải mất một khoảng thời gian dài mới truyền được từ kinh thành tới Quảng Nguyeem, vì vậy quyền lực của quan viên địa phương vô cùng lớn.
Advertisement
Có thể ngồi vào vị trí quận trưởng bao nhiêu năm như vậy, sao có thể đơn giản được?
“Nếu đại nhân đã biết chuyện vợ của Chu Trường Lâm muốn ra tay với Tiểu Bắc, vậy chắc đại nhân cũng biết, không phải bà ta không dám hoặc là không nghĩ tới, chỉ là chưa tìm được cơ hội đã bị Chu Văn Viên giành trước một bước rồi”.
Advertisement
Đã nói đến mức này, còn không thừa nhận nữa tức là coi quận trưởng như kẻ ngốc, Kim Phi nói: “Chỉ có đạo lý nghìn ngày làm kẻ gian chứ không có nghìn ngày phòng kẻ gian. Nếu như ta không quản, Tiểu Bắc sau này làm sao sống ở quận thành được?”
“Tiên sinh đừng tức giận, theo ta được biết, chuyện này từ đầu đến cuối Chu Trường Lâm đều không hề hay biết”.
Quận trưởng nói: “Ngày mai ta sẽ bảo Chu Trường Lâm tới đây, nhắc nhở ông ta. Chu Trường Lâm là người thông minh, ta tin rằng ông ta biết nên làm thế nào”.
Kim Phi không lập tức trả lời mà thầm suy nghĩ trong lòng.
“Tiên sinh, ta nghe nói ngài lập được công lớn ở biên giới, vốn dĩ có thể trở thành một vị tướng quân, Khánh Hầu cũng rất ủng hộ tiên sinh, nhưng tiên sinh lại lựa chọn hồi hương”.
Quận trưởng tiếp tục nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, tiên sinh có lẽ không có hứng thú gì với danh lợi mà chỉ có hứng thú với việc luyện chế và kinh doanh, không biết có đúng không?”
Kim Phi nhìn quận trưởng một cái thật sâu, không phủ nhận.
“Nếu tiên sinh đã cảm thấy hứng thú với việc kinh doanh, vậy thì nên hòa khí sinh tài”.
Quận trưởng nói: “Hơn nữa tấu chương của ta một khi được tấu lên, triều đình nhất định sẽ cử người tới điều tra, vì một chuyện chưa xảy ra mà tiên sinh định làm ầm lên với nhà họ Chu sẽ để lại ấn tượng không tốt với Thiên Sứ, như vậy là không cần thiết”.
Đây cũng là chuyện thứ hai mà ông ta muốn tìm Kim Phi.
Bất kể là Kim Phi hay là Chu Trường Lâm, bọn họ ở Quảng Nguyên đều không phải người không có tiếng tăm, một khi đánh nhau nhất định sẽ ầm ĩ.
Thiên sứ mà ông ta nói tới, không phải kiểu thiên sứ mọc cánh của người phương Tây, mà là cách gọi tắt của Thiên tử sứ thần, một chức vụ giống với khâm sai đại thần trong các bộ phim truyền hình ở kiếp trước.
Nếu như để Thiên sứ bắt gặp cảnh này, sẽ khiến hoàng đế cảm thấy ông ta không quản lý Quảng Nguyên tốt.
“Ta sẽ nghiêm túc xem xét lời khuyên của ông, nhưng Chu Trường Lâm phải cho Tiểu Bắc một lời giải thích".
Lần này Kim Phi không chống lại cảnh sát trưởng mà thực sự nghe theo lời của ông ta.
Quận trưởng nói đúng, chuyện xảy ra gần đây quá nhiều, vì một chuyện vẫn chưa xảy ra mà ra tay với nhà họ Chu quả thực có chút không hợp lý, rất dễ bị người ta nắm thóp.
Nếu như nhà họ Chu ở kinh thành lấy đó làm lí do, kiểm soát ngược lại y, vậy thì y sẽ rất bị động.
“Tiên sinh yên tâm, Chu Trường Lâm không cho Tiểu Bắc cô nương một lời giải thích, ta cũng không bằng lòng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.