“A Mai, nếu chúng ta không chống đỡ nổi, ngươi phải nghĩ cách dẫn tiên sinh ra ngoài”.
Khánh Mộ Lam bỗng quay sang A Mai, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.
“Vậy tiểu thư phải làm sao?”
A Mai hỏi.
Advertisement
Cô ấy là thị vệ thân cận của Khánh Mộ Lam chứ không phải của Kim Phi.
Mặc dù cô ấy có ấn tượng rất tốt với Kim Phi, bình thường Kim Phi cũng tìm cô ấy giúp đỡ, chỉ cần bên Khánh Mộ Lam không có việc, cô ấy cũng vui vẻ nghe theo sự sắp xếp của Kim Phi.
Advertisement
Nhưng đến lúc cận kề sinh tử, người đầu tiên cô ấy ưu tiên bảo vệ vẫn là Khánh Mộ Lam.
“A Mai, biết tại sao ta muốn đến Kim Xuyên không?”
Khánh Mộ Lam quay đầu lại nhìn về phía Bắc: “Khánh Hoài ca từng nói với ta Đại Khang không có ai cũng được, chỉ duy nhất không thể không có tiên sinh.
Khánh Hoài ca bảo ta đến Kim Xuyên không chỉ là học nghệ mà quan trọng hơn là bảo vệ tiên sinh, vì Khánh Hoài ca nói, y là người duy nhất có thể ngăn chặn được đám giặc ở thảo nguyên phía Bắc để người dân Đại Khang không bị diệt vong”.
Ở thời đại Hoàng quyền, những lời này của Khánh Mộ Lam chắc chắn là đại nghịch bất đạo.
Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ không nói thế, nhưng bây giờ tính mạng của họ đang gặp nguy hiểm, cô ấy không nghĩ nhiều đến thế.
“Thế nên A Mai à, ta ra lệnh cho ngươi, nếu tiên sinh gặp nguy hiểm thì phải nghĩ mọi cách dẫn tiên sinh đi, nghe chưa?”
Khánh Mộ Lam nhìn A Mai.
A Mai do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp: “Vâng”.
Lúc này Khánh Mộ Lam mới yên tâm nhìn xuống dưới.
Lúc này Kim Phi đã dẫn binh lính nữ chạy đến sườn núi.
Lão Hắc dẫn theo bốn cựu binh có võ thuật cao đã khai chiến với thổ phỉ.
Không chỉ sự hỗ trợ của đồng đội mấy người Lão Hắc rất mất sức nhưng vẫn cầm cự được.
“A Trúc, A Quyên, các cô dẫn các huynh đệ bị thương về. A Lan, cô dẫn bốn người đến hỗ trợ phía sau mấy người Lão Hắc, những người còn lại tự do hành động, chủ yếu là đề phòng tay cung tiễn của đối phương”.
Kim Phi vừa nhặt con dao mà các cựu binh hy sinh để lại ở dưới đất lên vừa nhanh chóng sắp xếp bày bố.
Mặc dù sức chiến đấu của các binh lính nữ không bằng binh lính nam nhưng đánh hỗ trợ phía sau mấy người Lão Hắc gì đó thì không thành vấn đề.
Áp lực của mấy người Lão Hắc được giảm xuống, vững vàng bảo vệ đường giao.
Tay cung tiễn bên thổ phỉ ở phía sau đội Cảm Tử nhìn thấy binh lính nữ cũng gia nhập chiến trường đều bỏ khiên xuống, lại giơ cung lên.
“Cuối cùng các ngươi cũng dám lộ đầu”.
Khánh Mộ Lam nãy giờ nhìn chằm chằm các tay cung tiễn hừ một tiếng, giơ tay lên nhắm vào một tên trong đó bắn.