*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau trận chiến khốc liệt vừa nãy, cựu binh và nữ binh thương vong nặng nề, lúc này số người có thể cầm đao ra trận cũng không tới mười người.
Cô ấy thực sự không biết Kim Phi còn có thể làm được gì.
Kim Phi liếc nhìn xung quanh, thấy cựu binh và binh lính nữ cũng mang vẻ hoài nghi, nên chỉ đành đi đến chiếc rương gỗ chứa cung nỏ hạng nặng, mở một ngăn ẩn và lấy ra ba ống tre từ bên trong.
"Đây là cách mà ta nói”.
Advertisement
"Đây là cái gì?"
Khánh Mộ Lam nghi ngờ nhìn ống tre, hỏi: "Chỉ dựa vào thứ đồ này liệu có đánh lui được đám thổ phỉ hay không?"
Các cựu binh và binh lính nữ cũng rất tò mò, thậm chí còn gác lại việc băng bó vết thương, tất cả đều ngẩng đầu nhìn ống tre trong tay Kim Phi.
Advertisement
Ống tre chỉ có một đoạn, to khoảng bằng cái cốc giữ nhiệt thông dụng đời trước, hai đầu bịt kín, chỉ chừa lại thứ trông như mồi lửa bên ngoài.
Bao gồm cả Quan Hạ Nhi, tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy thứ đồ này, bọn họ đều không biết Kim Phi định làm gì.
"Đây là vũ khí đặc biệt do ta chế tạo!"
Kim Phi giơ ống tre lên, bắt đầu giải thích cách sử dụng nó.
Theo lời giải thích của Kim Phi, đôi mắt của tất cả những người xung quanh đều sáng rực lên.
"Tiên sinh, vật này hữu dụng như ngài nói thật sao?"
Khánh Mộ Lam hào hứng hỏi.
Mặc dù cô ấy đã sẵn sàng chết ở đây, nhưng nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ.
"Tất nhiên, ta đã thử rồi”.
Kim Phi tự tin nói.
"Thật tốt quá! Các huynh đệ, nhiều nhất là một giờ nữa trời sẽ tối, mọi người dù thế nào cũng phải cố gắng!"
Khánh Mộ Lam kích động nói: "Không cần tiết kiệm mũi tên của cung nỏ nặng nữa, A Mai, cô đi giúp các huynh đệ!"
"Rõ!"
Các cựu binh và binh lính nữ còn lại đều phấn khích đồng ý.
Kim Phi nhìn xác cựu binh trên mặt đất, cảm thấy hơi khó chịu.
Khi đối phó với kẻ địch, y có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào với trái tim sắt đá. Bất kể kẻ địch chết bao nhiêu, y đều chỉ cảm thấy hơi khó chịu về thị giác và khứu giác, còn có cảm giác ghê tởm, nhưng y không để tâm lắm, chẳng mấy chốc sẽ quên mất.
Nhưng khi dù chỉ một người mà y quen biết chết đi, trong lòng y luôn cảm thấy khó chịu.
Đây là một trong những lý do tại sao y ghét chiến tranh.
Ngay cả khi y đánh thắng, thì chiến tranh cũng không mang lại cho y bất kỳ cảm giác vui vẻ nào.