*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thổ phỉ béo nói: “Toàn bộ huyện Kim Xuyên, ẽ là không có ai hận thổ phỉ chúng ta hơn Kim Phi, lời của hắn tuyệt đối không thể tin”.
“Các ngươi đang khinh thường ai đấy? Ông đây đương nhiên biết là Kim Phi đang bày kế ly gián! Ai nói rằng ta tin lời của hắn chứ?”
Mặt sẹo gân cổ lên cãi.
Advertisement
Những đại đương gia khác cũng lười tranh cãi, thấy mặt sẹo từ bỏ ý định này liền ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi.
Lời vừa rồi của Lão Hắc là nhắm vào mấy đại đương gia.
Thấy đại đương gia không động lòng, liền tiếp tục hét lên theo lời dạy của Kim Phi:
Advertisement
“Các huynh đệ thổ phỉ, ta biết rằng trong số các ngươi rất nhiều người đều là bị ép trở thành thổ phỉ, mỗi ngày đều làm việc bán mạng cho đại đương gia, kết quả số tiền và số phụ nữ khó khăn lắm mới cướp được về tất cả đều rơi vào tay của đại đương gia, các ngươi chỉ có thể giống như con chó ở dưới gầm bàn, được chia một chút xương vụn. Các ngươi có từng nghĩ, như vậy liệu có công bằng không?”
“Bây giờ tiên sinh nhà ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần lần này các ngươi tha cho bọn ta một lần, sau này có thể tới làng Tây Hà tìm Lão Hắc ta, ta đảm bảo sẽ dẫn các ngươi tới tham gia cuộc khảo sát của tiêu cục”.
“Nhìn thấy đao trong tay ta chưa, đây chính là do tiên sinh nhà ta làm đấy, chặt sắt như bùn, mỗi một cái trị giá hơn một ngàn lượng, chỉ cần các ngươi thông qua khảo sát, mỗi người đều có thể có một cái”.
“Hơn nữa gia nhập tiêu cục Trấn Viễn của bọn ta, tiên sinh nhà ta sẽ đăng ký lại hộ tịch cho các ngươi, các ngươi không cần phải sống chui sống lủi nữa, có thể đưa gia đình của mình, quang minh chính đại tới làng Tây Hà sinh sống. Con của các ngươi còn có thể được đi học ở học đường miễn phí ở làng Tây Hà, đến cơm cũng không phải lo”.
“Còn nữa, tin rằng mọi người đã đều nghe qua, tiêu sư của bọn ta nếu như chiến đấu mà chết, tiên sinh không chỉ gửi một khoảng tiền trợ cấp lớn cho nhà của tiêu sư, còn chấp nhận nuôi dưỡng cha mẹ của người đó đến già, nuôi dưỡng con cái của người đó đến lớn!”
“Lợi ích của việc gia nhập tiêu cục nói ba ngày ba đêm cũng không hết, vừa rồi ta chỉ nói một trong số đó mà thôi, các huynh đệ, đến Trấn Viễn tiêu cục đi!”
“Tiên sinh nhà ta nói rồi, làm thổ phỉ không có tương lai đâu, cả đời này sống chui sống lủi thì thôi đi, chết rồi cũng không có mặt mũi đi gặp tổ tông? Con cháu của các người cả đời này sẽ phải mang cái mác con cháu của thổ phỉ”.
“Các vị huynh đệ nghĩ xem, ta nói có đúng không?”
Lão Hắc hét xong toàn bộ sườn núi đều trở nên yên tĩnh.
Sắc mặt mấy tên đại đương gia đều thay đổi.
Đại đa số thổ phỉ đều là những kẻ thô lỗ ngu dốt, bọn chúng chỉ quan tâm hôm nay ăn gì uống gì, có được đại đương gia phân gái cho làm ấm giường không, hoàn toàn không hề suy nghĩ gì cả. Đại đương gia nói gì thì bọn chúng liền làm theo.
Đây cũng chính là những tên thổ phỉ được đại đương gia yêu thích nhất.
Vừa rồi Kim Phi bảo Lắc Hắc hét những lời này là để nhắm vào đám thổ phỉ.
Những lời rất đơn giản và dễ hiểu, nhưng mỗi câu đều đánh thẳng vào trái tim của đám thổ phỉ, kích thích đám thổ phỉ buộc phải động não suy nghĩ.
Làng Tây Hà chiêu mộ binh mã bao nhiêu lâu nay, đối xử với tiêu sư như thế nào sớm đã không phải bí mật gì rồi.
Thực chất rất nhiều thổ phỉ đều đã từng động lòng.