*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ba nhóm thổ phỉ tụ lại với nhau à?”
Trường làng cau mày càng chặt.
Thông thường, quan hệ giữa các nhóm thổ phỉ đều rất tệ, thường thường vì tranh đoạt địa bàn mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thôn tính nhau là chuyện thường gặp.
Rất ít nhóm thổ phỉ hợp tác với nhau.
Advertisement
Hơn nữa bây giờ toàn bộ thổ phỉ Kim Xuyên, ai mà không biết làng Tây Hà không dễ chọc vào?
Vì vậy trưởng làng có chút nghi ngờ lời nói của thợ săn.
Advertisement
“Trưởng làng, Kim tiên sinh thực sự gặp phải thổ phỉ, ta không có lừa mọi người đâu!”
Thợ săn nhìn ra được trưởng làng có chút không tin, lo lắng đến mức giậm chân: “Ta chạy xa như vậy, trên đường một ngụm nước cũng không dám uống, mệt đến mức chết đi sống lại chạy tới làng Tây Hà lừa các người thì ta được lợi lộc gì chứ?”
“Tiểu huynh đệ, bọn ta không phải không tin cậu, cậu chạy cả đường vất vả, bây giờ nghỉ ngơi chút đi, ta đi triệu tập nhân lực”.
Trưởng làng nháy mắt với Đường Đông Đông, Lưu Thiết, chắp tay đi ra khỏi phòng sách.
Đường Đông Đông và Lưu Thiết vội vàng đi theo sau.
Thợ săn cũng muốn đi theo sau nhưng lại bị nữ binh lính ở bên ngoài chặn lại.
“Trưởng làng, chuyện này ông thấy thế nào?”
Đường Đông Đông đi theo trưởng làng ra ngoài sân, lo lắng hỏi: “Ông thấy lời thợ săn này nói có đáng tin không?”
“Ta nghĩ tám phần là thật, đáng lẽ Kim Phi phải quay về sớm rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy quay về”.
Trưởng làng lo lắng nói: “Nhưng chuyện này không hề nhỏ, bây giờ thổ phỉ hận làng Tây Hà chúng ta vô cùng, nhỡ bọn chúng phái người đến lừa chúng ta, để chúng ta cử hết người đi, sau đó đánh tới làng, vậy thì xong đời mất, chúng ta cho dù có chết cũng không thể nào nói rõ với Kim Phi được”.
“Cha, cha nói vậy chẳng khác gì không nói”, Lưu Thiết càm ràm.
“Mày im mồm!”, trưởng làng đá cho Lưu Thiết một cái, quay đầu nhìn Đường Đông Đông: “Đông Đông cô nương, trong xưởng của cô có người của Đường gia trang và Hàn gia trang không?”
“Ta nhớ là có mấy người”, Đường Đông Đông gật đầu.
“Cậu ta không phải nói mình là thợ săn của Hàn gia trang sao, còn có người bạn đi báo tin cho Kim Phi là người của Đường gia trang”.
Trưởng làng nói: “Đi tìm tới đây, thử hỏi xem lai lịch của người này và người tên Đường Phi như thế nào”.
“Được!”, Đường Đông Đông vội vàng phái một nữ binh lính tới xưởng dệt tìm người.
Rất nhanh sau đó một tiểu tổ trưởng dẫn theo bốn nữ công nhân vào trong sân.