*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứa bé hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy bát nước uống cạn, lấy tay áo lau miệng, hỏi:
"Kim tiên sinh, cha ta đâu? Sao ta không thấy?"
Nó tìm kiếm Xuyên Tử trong đám đông, nhưng không thể tìm ra.
"Nê Oa Tử, ta..".
Advertisement
Kim Phi không biết làm thế nào để mở miệng nói với Nê Oa Tử rằng cha nó đã chết trong trận chiến.
"Tiên sinh, con trai ta có dũng cảm trong trận chiến không?"
Ông lão đột ngột hỏi.
Advertisement
"Dũng cảm! Trận nào cũng lao lên đầu tiên!"
Kim Phi đáp.
"Con trai ta đã bao giờ lùi bước trong trận chiến chưa?"
Ông già hỏi lại.
"Chưa từng! Cho đến khi chết trong trận chiến, cũng chưa từng lùi bước!"
Kim Phi lại đáp.
"Tốt lắm, là binh sĩ Quan Gia, không làm mất mặt lão tổ tông!"
Ông lão chảy nước mắt cười lớn một tiếng: “Có thể theo tiên sinh diệt tặc trừ hại cho dân, con trai ta dù chết cũng vinh hạnh, tiên sinh không phải ngại, đây chính là kết cục tốt nhất cho binh sĩ Quan gia!"
Kim Phi không trả lời, nhưng theo nghi thức Đại Khang, y chắp hai tay trước người và cúi đầu thật sâu với ông già.
Trương Lương và các cựu binh khác đi theo Kim Phi cũng hành lễ theo.
Đây là sự tôn trọng đối với thân nhân của những đồng đội đã ngã xuống.
Những người đàn ông vẫn còn phấn khích ban nãy cũng trầm xuống.
Ông lão không nhượng bộ mà bình thản đón nhận.
"Cha ta đã chết rồi?"
Nê Oa Tử cuối cùng cũng tỉnh ra và òa khóc nức nở.
"Khóc cái gì mà khóc?!"
Ông già đá Nê Oa Tử một cái: "Cha mày đã mất, từ nay về sau mày sẽ là trụ cột của nhà chúng ta, nếu tao còn thấy mày khóc nữa, tao sẽ đánh chết mày!"
Nê Oa Tử ngồi dưới đất, cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình.
Nhưng nước mắt không kìm được, càng lau càng nhiều.
Sau khi hành lễ đứng dậy, Kim Phi kéo đứa trẻ từ dưới đất lên, quay đầu nhìn ông cụ: "Chú Sáu, cháu xin lỗi..".
"Kim tiên sinh, tiên sinh không có lỗi với ta, cũng không có lỗi với Nê Oa Tử".