Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 299:




Lý Hồng Quân nói rất to cho nên khách hàng bên Mã Quốc An cũng nghe thấy, chính vì vậy mà đa phần khách hàng chạy đi.
Mã Quốc An tức giận, hắn ta hung hăng mắng, “Ai ai ai, ai dám nói nói, sao anh lại tuyên truyền lung tung như vậy!”
Tức giận ném miếng giẻ lau đi qua.
Lý Hồng Quân linh hoạt bắt được rồi quăng xuống đất, tiếp tục gõ hăng say.
Keng keng keng ~ Keng keng keng ~
Không đến hai phút liền nhận lại được nhiều khuôn mặt giận dữ khác chứ không chỉ mình Mã Quốc An.
“Dựa vào cái gì mà cậu nói hàng của cậu là hàng gốc, hàng bên nhà chúng tôi cũng là hàng gốc! Cậu có căn cứ không?”
“Đúng vậy đó, tại sao cậu là hàng chính gốc còn chúng tôi là hàng lậu?”
“Tôi thấy cậu mới là hàng lậu!”
Lý Hồng Quân khinh thường xùy một tiếng, “Mấy người cãi hay lắm, căn bản mấy người đều biết cửa hàng chúng tôi bán đầu tiên, có đúng không?”
“Đồ điên! Vậy cậu lấy giấy chứng nhận ra!” Mọi người mắng lại.
Lý Hồng Quân tức giận, “Hờ! Mấy người thì biết cái gì, thương trường như chiến trường, cái này là cơ mật! Hơn nữa, vốn dĩ mấy người bắt chước làm theo cửa hàng chúng tôi vậy không gọi là hàng lậu hàng nhái thì gọi là gì? Mấy người làm như tôi nói sai!”
Lý Hồng Quân nói như vậy, người kia cũng không phục, “Cậu đừng có giảo biện! Áo này là áo người MC đêm Xuân Vãn bận, nói như vậy là nhà mấy người cũng là hàng nhái!”
“Phi! Nhà mấy người mới nhái!”
“Cậu nhái!”
“Mấy người!”
“Cút đi! Cậu đó!”
Ông nói đằng ông, bà nói đằng bà, mọi người ai cũng cãi nhau.
Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Khi cả hai cửa hàng vẫn chưa phân được thắng bại thì khách hàng đã bỏ hết đi, điều này dẫn đến tiền lời hôm nay xem như là không có.
Lúc Từ Sơn Tùng đem đồ tới thấy cảnh này thì trực tiếp ngốc luôn tại chỗ.
Anh nhớ không lầm trước khi anh đi thì cửa hàng vẫn đông khách.
Lý Hồng Quân chột dạ sờ mũi, anh ta gãi gãi mũi mau chóng chạy tới giúp xách hàng qua.
“Sơn Tùng, sao anh thấy cậu không vội chút nào vậy?” Dọn xong hàng, Lý Hồng Quân uống hơn nửa chén nước. “Vội cái gì?” Móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, khăn tay vẫn còn vấn vương mùi ngọt ngọt của Kiều Hoa.
“Thì chuyện cửa hàng bên kia bán giống chúng ta? Tiền lời hôm nay còn không bằng một nửa tiền lời của mấy hôm trước! Cậu không lo sao? Tốt nhất là chúng ta nên nghĩ biện pháp gì đó.”
Trước đây, Lý Hồng Quân không có ý định mua nhà, nhưng từ năm ngoái, khi kiếm được hơn một vạn, sau đó lại nghe Kiều Hoa muốn mua nhà ở khu Nam Hồ, anh ta cũng bắt đầu có ý định này.
Tuy hiện tại, Lý Hồng Quân đến một người bạn gái cũng không có nhưng mua nhà ở thì không có hại chút nào, nói không chừng đồng chí nữ thấy anh ta có nhà ở khu Hồ Nam trực tiếp nhào vào n.g.ự.c anh ta cũng nên.
Chính từ lúc có ý định mua nhà đến bây giờ, Lý Hồng Quân mỗi ngày đều ra sức kiếm tiền.
Trong đồng anh ta trừ bỏ kiếm tiền thì không còn chứa được cái gì khác, nếu ai cản anh ta kiếm tiền thì nhất định “Giết không ta!”
Đây cũng là lý do vì sao Lý Hồng Quân lại đi khua chiêng gõ trống như vậy.
Lý Hồng Quân đang chờ Từ Sơn Tùng nghĩ ra cách nào đó, ai người, anh không nhưng không lo lắng mà còn cười.
“Sao chúng ta có thể chiếm chỗ tốt mãi được, tháng trước ăn thịt thì tháng này phải ăn một chút rau thôi.”
Ông bà thường nói, từ nghèo lên giàu thì dễ nhưng từ giàu xuống nghèo thì khó quả là không sai chút nào. Tháng trước bùng nổ doanh thu tháng này lại bình bình trôi qua, đương nhiên Lý Hồng Quân không thể chấp nhận được.
“Như thế nào lại ăn chay, phải có thịt mà ăn a!” Lý Hồng Quân nổi trận lôi đình.
“Thị trường chính là như vậy, sao có thể mình nhà chúng ta độc quyền được!” Từ Sơn Tùng cười cười.
Cây to đón gió, vật cực tất phản, thấy đủ mà buông tay mới là con đường sống dễ dàng nhất.
Từ Sơn Tùng chậm rì rì nói, “Có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm, tháng trước kiếm đủ thì tháng này ít hơn chúng ta vẫn có lời. Kiếm ít hơn cũng có chỗ tốt, ít nhất Kiều Hoa cũng sẽ không quá vất vả.”
Thì ra tên này đau lòng vợ mình, Lý Hồng Quân âm thầm gào thét đòi nhân quyền của cẩu độc thân.
“Hơn nữa mẫu này có ngoài thị trường thì vẫn còn những mẫu khác, gấp cái gì!” Từ Sơn Tùng phiêu phiêu liếc mắt nhìn Lý Hồng Quân.
Lý Hồng Quân như bừng tỉnh ngộ, gõ đầu một cái, “Đúng nga, hình như em dâu vẫn còn một đống bản vẽ.”
Đó chính là cơ mật đó! Chỉ cần bản vẽ vẫn còn trong tay không sợ là không kiếm ra tiền.
Tiền a, tiền a, mau về túi ông a! Mau mau mau……Tư vị này thật sự là sảng khoái.
Càng nghĩ càng thấy em dâu chính là “cây rụng tiền!”
Ôm chặt đùi em dâu còn sợ không có thịt ăn sao!
Còn chưa kịp cao hứng, Lý Hồng Quân chợt nhận ra, “Vẫn không được a, tình hình này thì phòng chừng mười ngày nửa tháng cũng lại bị nhái thôi!”
Từ Sơn Tùng bật cười, “Không khác lắm đâu, chúng ta cũng không thể một mình ăn hết được.”
Nói như vậy, nhưng trong lòng Từ Sơn Tùng đã có tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.