Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 467:




Xe vừa mới đi vào xưởng An Tiếu, bảo vệ nhìn thấy cô ta tưởng rằng cô ta tới vì đơn đặt hàng cho nên không hỏi nhiều mà đem người thả vào.
Vào tới xưởng, Tần Tiểu Mạn lập tức đi tới văn phòng của Lý Hồng Quân, nhưng lại bị một người tổ trưởng của xưởng ngăn lại, “Thư ký Tần, không phải đơn đặt hàng đã ký rồi sao? Cô đây là?”
“Đã ký rồi, nhưng còn có việc quên nói với giám đốc Lý của mấy người. Lưu tổng cố ý phái tôi đến đây, nói xong chúng tôi phải về Vân Thị liền, anh đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Tổ trưởng hơi hơi nhíu mày, nhưng nghĩ nghĩ thì cũng không phải không thể. Nữ nhân này tuy rằng không đứng đắn nhưng cô ta tốt xấu gì cũng là thư ký của Lưu tổng, ông ta cử cô ta tới cũng là hợp lý.
“Hiện tại, xưởng trưởng và giám đốc Lý đang mở cuộc họp, có chuyện gì cô ở đây chờ một chút.”
Mở họp? Có phải thời gian rất lâu không? Nhàm chán!
Tần Tiểu Mạn không chút để ý mà đi dạo dạo một vòng xưởng, cuối cùng cô ta chán nản mà đẩy cửa đi vào văn phòng.
Bên cạnh phòng của Từ Sơn Tùng là phòng của bộ phận thiết kế xưởng An Tiếu. Cửa phòng mở, vừa vào là thấy, bên trong chỉ có một nam nhân trẻ tuổi tầm 24, 25 tuổi, bộ dạng non nớt. Tần Tiểu Mạn không biết người này là ai.
Cũng đúng thôi, chỗ này, trừ bỏ Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân cô ta từng gặp qua, cô ta chưa từng tiếp xúc với người khác.
Nhấc chân đi vào bộ phận thiết kế, đồng chí nam đang ở bàn làm việc vội vàng tìm kiếm gì đó. Đại khái mất một hai phút tìm được một tập văn kiện vội vàng chạy qua phòng họp cách vách.
Trước khi đi, liếc nhìn Tần Tiểu Mạn, bởi vì vội đưa văn kiện qua cho phòng họp cho nên không có thời gian tiếp cô ta. Người này vội kêu người đi ra, sau đó thuận tay đóng cửa văn phòng lại.
Chờ đến khi người này đi rồi, Tần Tiểu Mạn liếc mắt một cái, vặn cửa đi vào.
Thực mau, bên ngoài đã có công nhân chú ý đến động tác của Tần Tiểu Mạn, buồn bực hỏi: “Ai nha, cô ta đi vào đó làm gì? Đó là văn phòng của vợ xưởng trưởng.”
‘Không biết, lão Phương, ông đi nhìn một cái, đừng để cô ta làm loạn đồ trong phòng.” Bộ phận thiết kế toàn chứa những văn kiện cơ mật đó.
Lão Phương nói thầm một câu: “Này cô kia, cô ở đây làm gì, cô mau đi ra đi.”
Cũng may Tần Tiểu Mạn tựa hồ như chưa làm việc gì, người kia vừa hô một tiếng, cô ta lập tức đi ra, đứng ở ngoài cửa phòng họp chờ Lý Hồng Quân.
Lý Hồng Quân cùng Từ Sơn Tùng sau khi kết thúc cuộc họp đi ra ngoài, thấy Tần Tiểu Mạn tới, không thể tưởng tượng được mà xoa xoa đôi mắt, ‘Sao cô lại tới đây? Không phải đơn đặt hàng đã ký rồi sao? Mấy người còn chưa quay về à?”
Mọi người xung quanh dần tản ra trở về vị trí làm việc của mình, trước cửa phòng chỉ còn Lý Hồng Quân và Từ Sơn Tùng.
“Chưa có vội về.” Tần Tiểu Mạn dùng ánh mắt lấp lánh không chút che đậy nào nhìn hai nam nhân, “Buổi tối có rảnh không? Để chúc mừng chúng ta hợp tác thành công tôi mời hai người ăn cơm!” Ai hợp tác với cô a, đó là hợp tác với công ty nhà người ta, chúng tôi có bắt tay với cô bao giờ!
Từ Sơn Tùng xem như chưa từng thấy cô ta, xoay người đi vào văn phòng.
Lý Hồng Quân gãi gãi đầu, “Ha hả, không được không được, gần đây bạn gái tôi đang giận dỗi, tôi không dám tiếp xúc với mấy đồng chí nữ khác. Ha ha, hẹn gặp lại.”
Vội vàng bước về văn phòng, mới vừa đem cửa đóng lại, Tần Tiểu Mạn đã đẩy cửa đi vào.
“Thư ký Tần, cô còn chuyện gì sao?” Lý Hồng Quân bắt đầu cảm thấy phiền, nữ nhân này giống như không hiểu người khác nói gì.
“Không có chuyện gì, tôi chỉ là tò mò một chút ngày thường anh làm ở đâu thôi. Anh nói xem, nếu sau này tôi từ chức, có thể tới xưởng của các anh xin việc dược không? Tôi nghe công nhân nói chuyện phiếm thì biết là đãi ngộ của xưởng An Tiếu cực kỳ tốt.”
Lý Hồng Quân ngoài cười nhưng trong không cười, “Ha hả, vậy thì chờ cô từ chức rồi tới xưởng chúng tôi phỏng vấn, bằng năng lực mà vào xưởng An Tiếu.”
“Tôi nhất định là có năng lực a. Tôi có kinh nghiệm làm việc năm năm, lái xe, pha trà, sửa tài liệu,....” Cô ta nghịch ngợm mà chớp chớp mắt với Lý Hồng Quân, tiến lên gần chỗ anh ta, ‘Tôi cái gì cũng làm.”
Lý Hồng Quân chú ý thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, lắp bắp, “Ách….Khá tốt, khá tốt.”
Sau đó cũng không biết đề tài thế nào mà di chuyển đến trên người Trâu Hoa Anh. Tần Tiểu Mạn đầu tiên nói Trâu Hoa Anh nói bậy, nói Trâu Hoa Anh không biết thông cảm cho bạn trai, Lý Hồng Quân đi làm cả ngày mệt như vậy, chỉ mời người ta ăn cơm mà Trâu Hoa Anh cũng không cho. Bla bla một đống lời to lời nhỏ, thoạt nghe thì không giống như nói xấu mà giống như đang săn sóc Lý Hồng Quân hơn.
Những lời này làm cho Lý Hồng Quân cảm thấy không thích hợp, hơn nữa càng nghe anh ta càng không thoải mái.
Sau khi trò chuyện được bảy tám phần, Tần Tiểu Mạn không kiềm nén được, lại bày ra bộ dạng mèo cào hôm trước dụ dỗ Từ Sơn Tùng ra.
Kết quả ~ Chẳng những không câu được Lý Hồng Quân, còn bị mắng!
“Má nó! Cô đầu óc chứa nước à! Ngực đều lộ ra ngoài, đúng là dung tục a! Tránh ra! Ông đây đã nói ông đây có bạn gái rồi, cô còn dán tới làm gì, có bệnh à?”
Từ trước đến giờ, Tần Tiểu Mạn chưa bao giờ trong vòng ba ngày đã bị hai nam nhân làm lơ rồi chửi qua, cô ta trừng mắt lớn, bộ dạng không thể tin được, muốn nói cái gì đó, nhưng Lý Hồng Quân lại xổ thêm mấy câu chửi nặng nề nữa.
Tuy Tần Tiểu Mạn da mặt dày nhưng vẫn chịu không nổi, cô ta đập bàn, phẫn nộ rời đi.
“Phi! Ngu ngốc! Sau này tôi không bao giờ tới xưởng các người nữa!”
Chờ Tần Tiểu Mạn đi rồi, Lý Hồng Quân xoa xoa ngực, nghĩ lại mà anh ta vẫn sợ.
“Má! Toàn là mùi nước hoa!”
Nhanh chóng cởi áo khoác ra, xách đến nhà vệ sinh giặt, may là hôm nay trời nắng, đến chiều là có thể phơi khô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.