Kim Lập Bản cười lạnh: "Để bảo toàn mạng sống, ngồi cùng xe với lợn thì có là gì? Ha."
Gã cũng không có ý định chống cự vô ích. Bởi vì gã nhận ra, vừa giao thủ với Từ Diệc Dương, đã biết người này không phải cảnh sát bình thường, ba người bọn họ cộng lại, cũng không phải đối thủ của người này. Chống cự cũng chỉ có bị đánh thôi.
Nhưng gã vẫn nói: "Lần này bọn mày gặp may, tao cũng xui xẻo, nếu cho tao cơ hội chạy trốn, tao đảm bảo cả đời bọn mày cũng không tìm được tao."
Sau đó gã liếc lão Dương một cái, vẻ mặt khinh thường nói: "Thậm chí nếu hôm nay bọn mày bắt được tao thì sao? Cả đời này tao đã hưởng thụ tất cả, phụ nữ, nhà cửa, xe cộ, còn có tiền, muốn gì có nấy, cũng không uổng phí một đời. Còn cảnh sát bọn mày có cái gì, mỗi tháng kiếm được một nghìn tám trăm, cũng chỉ là ăn no, không có gì."
Lão Dương không nhìn nổi bộ dạng đắc ý của gã, mỉa mai nói: “Mày cho rằng mình rất thông minh, có thể chơi đùa mọi người trong lòng bàn tay phải không? Có bao giờ nghĩ đến, chính mày sẽ vì một cái cây mà lộ sơ hở, khiến bọn tao nắm giữ chứng cứ phạm tội của mày?"
Cây gì?
Ban đầu Kim Lập Bản còn lộ vẻ khinh thường, nhưng khi nghe những lời này, gã lại sững sờ, bởi vì gã hoàn toàn, không hiểu lão Dương đang nói gì.
Nhưng những lời này chắc chắn không phải nói suông, gã rất muốn biết, rốt cuộc gã bị bắt vì lý do gì? Có liên quan gì đến cây?
Lão Dương lại nói: "Muốn biết phải không? Vậy tao càng không nói cho mày biết! Tự mày từ từ suy nghĩ đi."
"Mày không phải là rất giỏi sao? Cuối cùng vẫn phải trốn cùng với lũ heo, lén lút trốn tránh trong bóng tối, trên người toàn là mùi phân heo, còn dám ngang ngược với tao? Mày suy nghĩ thử đi, mấy tên anh em của mày có oán hận vì mày đã liên lụy đến họ không?"
Kim Lập Bản bị ông mắng một trận, khí thế giảm đi không ít, tuy trên mặt vẫn lộ vẻ hung dữ, nhưng ít nhất không còn cãi cọ với lão Dương nữa.
Mười mấy phút sau, xe của đồn cảnh sát địa phương đến trước, những người này giúp lão Dương canh giữ mấy tên nghi phạm, cho đến khi chi đội cảnh sát hình sự cũng phái hai chiếc xe đến hỗ trợ, những người của đồn cảnh sát mới rời đi.
Trên đường về, lão Dương không ngồi chung xe với Lâm Linh, ông ngồi cùng xe với cảnh sát hỗ trợ, trên xe còn áp giải ba tên nghi phạm.
Đội cảnh sát hình sự địa phương phái thêm một cảnh sát lái chiếc xe tải đi theo sau. Cho nên, khi La Chiêu dẫn đầu đến đón Lâm Linh và đoàn người ở ngoài đường quốc lộ cách thành phố năm mươi dặm, phía sau đoàn xe còn có một chiếc xe chở heo.
Nhìn thấy chiếc xe đó, ngay cả những cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm nhất cũng không khỏi lắc đầu, họ đã phái cảnh sát đến các ngã tư kiểm tra xe, nhưng loại bao tải thức ăn chở trong xe tải chở heo này thực sự không chắc có người tới mở ra. Phải nói, Kim Lập Bản thật sự liều mạng để chạy trốn.
Chỉ tiếc là lần này gã xui xẻo, gặp phải kẻ thù trên đường cũng không quá bất ngờ. Thuận lợi giao nghi phạm và tang vật cho đám người La Chiêu, đã là nửa đêm, La Chiêu bảo Từ Diệc Dương đưa Lâm Linh về nhà nghỉ ngơi, đồng thời cho cô nghỉ phép hai ngày.
Lâm Linh về đến nhà, đã là bốn giờ rưỡi sáng, Diêu Ngọc Lan đã nhận được điện thoại của Lâm Linh từ trước, cô vừa bước vào cửa, Diêu Ngọc Lan liền đau lòng đỡ con gái vào trong.
Từ Diệc Dương nhìn thấy Lâm Linh vào cửa liền rời đi, không có chút ý định nào muốn vào.
Diêu Ngọc Lan cũng không rảnh để hỏi thăm tình hình của Từ Diệc Dương, vội vàng bảo Lâm Linh vào phòng ngủ.
Lâm Linh cực kỳ buồn ngủ, rửa mặt đơn giản một chút, liền nằm xuống giường.
Lộ Hàn Xuyên trở về vào buổi sáng ngày hôm sau, sau khi trở về, trước tiên anh đến nhà giáo sư Quách thay quần áo, sau đó trực tiếp đến nhà Lâm Linh.
"Tiểu Lộ, cháu đến rồi?" Nhìn thấy người đến là anh, Diêu Ngọc Lan lập tức mở cửa, không chút khách sáo nào mời anh vào.
"Đêm qua Linh Linh trở về, vẫn chưa tỉnh, mới có chín giờ, có lẽ đến trưa sẽ tỉnh."
"Tiểu Lộ, nếu cháu bận thì cứ đi làm việc của cháu, không bận thì ở lại đây, ở đây cháu không cần phải khách sáo, thích làm gì thì làm."
Đã mấy ngày nay Lộ Hàn Xuyên không nhìn thấy Lâm Linh, ánh mắt anh dừng lại ở cửa phòng Lâm Linh, suy nghĩ một chút rồi hỏi Diêu Ngọc Lan: "Cháu muốn vào xem cô ấy, không biết có tiện không?"
Trái lại Diêu Ngọc Lan không thấy có gì bất tiện, Lâm Linh thường xuyên đến nhà giáo sư Quách ở, có khi ở cả một đêm, bà đã quen rồi. Nếu hai người có gì đó với nhau, cũng đã sớm có rồi. Cho nên bà không có lý do nào để phản đối.
"Dì đi xem thử, không có việc gì thì con vào." Diêu Ngọc Lan trước tiên đến cửa, nhìn vào trong, thấy con gái ngủ ngon, áo ngủ cũng mặc chỉnh tề, liền mở cửa, ra hiệu cho Lộ Hàn Xuyên vào.
Lộ Hàn Xuyên cũng không khách sáo với bà, khi vào còn đóng cả cửa lại.
Lâm Linh ngủ rất ngon, mái tóc rủ xuống che đi nửa khuôn mặt, trên trán còn toát ra một ít mồ hôi. Lộ Hàn Xuyên ngồi cạnh giường, đưa tay vuốt mái tóc rủ xuống trán cô về phía sau tai, sau đó lấy khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi cho Lâm Linh.
Anh không làm loạn, ngồi ở đó nhìn một lúc, sau đó kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường Lâm Linh, lại lấy một quyển sách từ giá sách nhỏ cạnh đầu giường, từ từ lật xem.
Lâm Linh tỉnh dậy, nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Lộ Hàn Xuyên mặc sơ mi trắng, trong căn phòng ánh nắng chiếu xiên đang yên lặng đọc sách. Eo anh gầy, đường nét khuôn mặt góc cạnh nhưng lại không quá sắc sảo, cả người thật sự rất đẹp, có thể nói là đẹp toàn diện 360 độ.
Khi đọc sách, lông mi của anh thỉnh thoảng chớp một cái, dưới ánh nắng trông đặc biệt không thật.