Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 487:




Lâm Linh vội vàng lịch sự nói không dám, những phóng viên bên cạnh thì không bình tĩnh. Bởi vì bọn họ đều nhận ra người bắt tay với Lâm Linh là ai, đó là người thường xuyên xuất hiện trên bản tin của Đài truyền hình thành phố.
Người bình thường muốn gặp ông một lần cũng khó, nói gì đến việc bắt tay với ông.
Mọi người vội vàng chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc này.
Các vị lãnh đạo không ở lại quá lâu, thời gian trên lịch trình của bọn họ được tính bằng phút. Lần này cùng đến đây, chủ yếu là muốn thể hiện sự coi trọng, không thể nào luôn theo dõi vụ án giống như Chi đội trưởng Tiêu và những người khác.
Vì vậy, bọn họ ở lại khoảng mười lăm phút, lại thăm hỏi các cảnh sát phụ trách bắt giữ và một số thành viên của tổ chuyên án, rồi lên xe rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, các phóng viên cũng thu thập đủ tư liệu, lần lượt rời khỏi hiện trường.
Những phóng viên này đã rời đi, nhưng sau khi rời đi, lúc cân nhắc đến nội dung bài báo, đều đang suy nghĩ, hình ảnh trong bài báo nhất định phải có hình ảnh của cô gái đó, dù không để lộ mặt, cũng phải tạo cho cô một chút thể diện.
Vì vậy, tối hôm đó, lúc Đài truyền hình thành phố Hối Xuyên phát sóng tin tức địa phương, đã dành thời lượng dài tới vài phút để đưa tin về vụ án này. Hình ảnh Lâm Linh bắt tay với lãnh đạo, được làm thành cận cảnh, chiếm phần lớn màn hình.
Chỉ là khuôn mặt của Lâm Linh bị làm mờ, người dân bình thường có thể không nhận ra cô là ai, nhưng những người trong ngành cảnh sát chỉ nhìn một cái đã biết cô gái này là Lâm Linh của thành phố Giang Ninh.
Còn một số người có tâm, tự nhiên cũng có cách riêng để tìm hiểu người này là ai.
Tối hôm đó, khi tin tức được phát sóng, vợ chồng Quách Văn Nhã và anh em Quách Vô Hạ đang xem cùng nhau, đoạn chương trình này vừa phát sóng xong, điện thoại của Quách Văn Nhã và ba Lộ lập tức vang lên liên tiếp.
Hai người bắt đầu nghe điện thoại, Quách Vô Hạ nghe được vài câu, liền đoán ra những người này đều đang hỏi về cô gái trong tin tức.
Cô ấy không khỏi lầm bầm: "Cô, những người này có cái mũi thật nhạy, chưa tổ chức lễ đính hôn, cũng chưa cho Lâm Linh đi gặp những người đó, sao bọn họ lại nhận ra?"
Cuối cùng Quách Văn Nhã nói xong một vài cuộc điện thoại quan trọng, quay lại mới nói: "Có gì lạ đâu? Những người như bọn họ, ai mà không có đường dây thông tin riêng."
Nói đến đây, Quách Văn Nhã như có điều suy nghĩ nói: "Có vẻ như, muốn tổ chức lễ đính hôn đơn giản cũng không được, những người này không cần cô mời, tự động lên tiếng muốn đến."
Quách Vô Hạ ngạc nhiên nói: "Nhưng ý của anh con và Lâm Linh không phải là muốn đơn giản một chút sao? Bởi vì bọn họ là nhân viên công vụ, quá xa hoa sợ ảnh hưởng không tốt."
Đối với điều này, Quách Văn Nhã có suy nghĩ riêng, "Quá đơn giản chắc chắn không được, vậy thì làm vừa phải thôi." "Cả đời chỉ tổ chức đính hôn một lần, làm sao có thể đơn giản được? Nhất định phải tổ chức chu đáo."
"Trước kia, cô và dượng của con không có điều kiện, hai tấm chăn trải chung cùng một giường là cưới rồi. Bây giờ có điều kiện rồi, làm sao có thể qua loa? Nhất định phải tổ chức thật tốt."
Quách Vô Hạ nghĩ cũng đúng, nhà cô chỉ có Lộ Hàn Xuyên là con một, chuyện trọng đại như vậy làm sao có thể qua loa, e là anh trai cô ấy sẽ phải thất vọng. Chuyện này ai nói cũng không được, phải được sự đồng ý của cả hai bên ba mẹ mới được.
"Ồ, vậy cô vẫn nên bàn bạc thêm với anh họ đi ạ, hai người bọn họ đều bận, quá mệt cũng không tốt."
"Đáng tiếc, chiều nay hai người bọn họ đã về rồi. Vốn dĩ còn muốn đưa bọn họ đi dạo quanh vùng này một chút, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi."
Quách Vô Hạ nghĩ đến chuyện này lập tức có chút bất đắc dĩ, để đi chơi với Lâm Linh, cô ấy đã cố tình lên kế hoạch, dự định trong thời gian ngắn nhất, đưa Lâm Linh đi càng nhiều địa điểm đẹp càng tốt. Nhưng bây giờ tất cả đều công cốc.
Lần sau? E là lần sau Lâm Linh đến cũng sẽ bận...
Quả thật chiều hôm đó Lâm Linh lên xe rời Hối Xuyên về Giang Ninh. Cô không đến nhà của Quách Văn Nhã, nhưng đã gọi điện thoại cho Quách Văn Nhã để xin lỗi, cũng đích thân giải thích với bà ở bên thành phố Đào Hà có vụ án chờ cô giúp đỡ.
Cô không nói với Quách Văn Nhã đại hội tuyên dương của Cục cảnh sát thành phố Giang Ninh sẽ diễn ra vào ngày mai. Lúc đó, cô là người được khen thưởng Hạng nhất, chắc chắn sẽ phải tham dự.
Nhưng Quách Văn Nhã đã nghe được từ Lộ Hàn Xuyên, bởi vì đại hội này, Lộ Hàn Xuyên là đội trưởng chống buôn lậu, cũng sẽ tham dự. Hơn nữa anh cũng nhận được khen thượng Hạng hai, mặc dù không bằng Lâm Linh, nhưng cũng rất tốt.
Quách Văn Nhã thật sự vô cùng vui mừng, con trai bà là khen thưởng Hạng hai, mà con dâu tương lai còn giỏi hơn, thậm chí còn đạt khen thưởng Hạng nhất. Chuyện này, vinh dự hơn nhiều so với việc kiếm được bao nhiêu tiền, nói ra ngoài bà cũng rất hãnh diện.
Vào sáng hôm sau, Lâm Linh về đến Giang Ninh, cô về nhà ngủ một giấc. Ngủ cho đến chiều, mới dậy rửa mặt, rồi đến thẳng Cục cảnh sát Giang Ninh.
Sau một vòng sàng lọc, quét dọn, an ninh của Giang Ninh đã tốt hơn. Vì vậy, Lâm Linh không liên lạc với Từ Diệc Dương, tự mình xuống tầng, bắt taxi ở cổng khu nhà ở đi thẳng đến chi đội của cục.
Cô đến tổ 8 trước, lúc này Diêu Tinh và Cố Từ đều không có ở đó, có lẽ cả hai đều đang ngủ bù trong ký túc xá. Ngoài lão Dương, trong văn phòng còn có Lý Nhuệ.
Lúc này, Lý Nhuệ đang cúi đầu, hình như đang viết gì đó, không biết đang bận rộn cái gì.
Lâm Linh định lẻn vào, hù anh ta một cái.
Nhưng Lý Nhuệ đột nhiên đứng dậy, ôm bụng đi vội ra ngoài, trông như sắp đi vệ sinh, hai người gặp nhau ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.