Lộ Hàn Xuyên chuẩn bị vận chuyển hàng đến kho, lúc này một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trên xe thấy Lộ Hàn Xuyên lạ mặt, liền hỏi người bốc vác phía sau: "Người này là ai? Mới đến?"
Lộ Hàn Xuyên như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, một người bốc vác khác lau mặt, nói: "Ở đây có một người hay thức khuya chơi game, hoặc là đi gái, có việc làm cũng không tìm thấy người, anh Tân đuổi người đó đi rồi, tuyển được thằng này. Nhà nó ở tỉnh khác, mọi người gọi nó là Đại Lương Tử."
Người trong thùng xe nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lộ Hàn Xuyên, nói một cách thờ ơ: "Trông vóc dáng cũng khá tốt, chỉ là nhìn không giống người thường xuyên làm việc này."
Người bốc vác cười, đưa cho anh ta một điếu thuốc, nói: "Nghe nói nhà khá giả, sau này xảy ra chuyện, nợ nần chồng chất, muốn kiếm thêm tiền nhanh. Trước đây có lẽ nó từng tập luyện, trên người có chút võ nghệ, nhưng điều đó không có tác dụng, không thể cứu vãn tình thế. Làm việc ở đây kiếm được nhiều hơn đi làm, còn được trả lương hàng ngày, có lẽ nó đến đây vì mục đích đó."
Lúc này, vai người bốc vác cũng được xếp lên vài bao hàng, nhưng sức lực của anh ta không bằng Lộ Hàn Xuyên, dù đi có vững, so với Lộ Hàn Xuyên, vẫn có khoảng cách.
Mười mấy người bốc vác cùng nhau làm việc, khoảng nửa tiếng sau, đã chuyển hết số hàng này vào kho.
Chờ mọi công việc hoàn thành, người phụ trách kho hàng cũng thống kê xong số lượng hàng hóa mà mỗi người vận chuyển. Bọn họ được trả công theo kiện, thống kê như vậy, có thể thấy được, người mới tên là Đại Lương Tử kiếm được nhiều nhất.
Chuyến này, một mình anh kiếm được chín mươi đồng. Những người khác ít thì bốn mươi năm mươi, nhiều thì tám mươi, trong đó có vài người là thường xuyên làm việc bốc vác.
Sau khi đồ đạc được dọn dẹp xong, người phụ trách thống kê xong thu nhập của những người này trong ngày, liền gọi tất cả những người bốc vác đến. Mọi người đều biết, đây là chuyến hàng cuối cùng trong ngày, đến lúc tính tiền rồi.
Vì vậy, mọi người đều tụ tập lại, nhiều người đổ mồ hôi, có người vội vàng kéo vạt áo lên, lau qua mặt một cách tùy ý, mắt nhìn chằm chằm vào ví của anh Tân, chờ hắn phát tiền.
Lộ Hàn Xuyên đứng ngoài rìa đám đông, không chen vào trong, nhưng anh cũng như những người khác, nhìn chằm chằm vào anh Tân, hình như cũng đang chờ tiền đến tay mình.
Anh Tân cũng rất sảng khoái, không nói nhiều lời thừa, nói lại số liệu thống kê cả ngày, không ai phản đối. Hắn liền mở ví, lộ ra một xấp tiền giấy, sau đó gọi tên theo danh sách, lần lượt mời mọi người lên nhận tiền. Nhận được tiền, vẻ mặt của mọi người không giống nhau. Có người nghĩ đến việc tích góp tiền, hoặc là gửi về nhà, hoặc là để dành mua nhà. Nhưng có người lại nghĩ đến việc trước tiên đi ăn uống, chơi game hoặc là đi gái.
Có người vừa nhắc đến việc đi gái, liền bị người khác cảnh cáo: "Gần đây đừng đi, gió thổi có chút mạnh. Tối qua các người có nghe thấy tiếng động không? Tòa nhà ở con phố trước có rất nhiều cảnh sát đến, bắt được hơn hai chục người. Lúc này còn đi, không sợ bị bắt à?"
Lời này vừa nói ra, những người trong kho hàng có chút tiếc nuối, trong số bọn họ có một số người đã từng đến tòa nhà đó, đều biết nơi đó là gì. Bây giờ mọi người bị bắt hết rồi, trong thời gian ngắn không ai dám đến đó nữa.
Anh Tân đứng bên cạnh nghe được vài câu, sau đó hắn gọi lớn: "Đại Lương Tử, đến lượt cậu."
Lộ Hàn Xuyên chen từ ngoài rìa đám đông vào, nhận lấy hai trăm bốn mươi lăm đồng từ tay anh Tân, nói một tiếng "Cảm ơn anh Tân", liền lui về một bên như những người khác.
Qua đám đông, Lộ Hàn Xuyên vô tình nhìn về phía ngoài kho hàng, lúc này Diêu Tinh và Cố Từ đã không còn nữa. Hơn nửa tiếng trước, khi Diêu Tinh và Cố Từ xuất hiện ở cửa kho, anh cũng nhìn thấy hai người bọn họ. Lúc đó, tim anh đột nhiên đập nhanh, có chút lo lắng, hai người bọn họ có biểu hiện bất thường, khiến những người trong kho hàng nghi ngờ.
Nếu như vậy, kế hoạch của anh có thể sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, Diêu Tinh rất lanh lợi, khi nhìn thẳng vào anh, mặc dù trong mắt có chút sửng sốt, nhưng phản ứng của cậu cũng nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã rời đi như thể không có chuyện gì xảy ra. Lúc đó không ai chú ý đến chi tiết này nên việc này không ảnh hưởng gì đến anh.
Anh biết Lâm Linh sẽ đi công tác ở nơi khác, nhưng anh không biết Lâm Linh sẽ đến đâu. Đó là sự thỏa thuận giữa hai người, trừ khi là những vụ án mà cả hai cùng tham gia, Lâm Linh thường không chủ động đề cập đến chi tiết vụ án với anh. Vì vậy, anh không biế thành phố nơi Lâm Linh điều tra vụ án lại ở ngay thành phố Dư Khánh.
Ở nơi đất khách quê người, hai người lại gần nhau như vậy, nếu không phải bị bất tiện, anh thực sự muốn chạy ngay ra gặp Lâm Linh.
Lúc này, một số người dân địa phương đã mặc quần áo, chuẩn bị dọn dẹp và về nhà. Có người là độc thân, không vội đi, những người này tụ tập ba, năm người, thảo luận về việc cùng nhau đi ăn tối bên ngoài.
Lộ Hàn Xuyên tìm một chiếc ghế nhựa có lưng tựa để ngồi, không tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ, trông có vẻ anh cũng không định đi ăn cùng bọn họ.
Có một người thấy anh không vừa mắt, trước đây người này là người khỏe nhất ở đây, kiếm được nhiều tiền nhất, mọi người đặt cho anh ta biệt danh là 'Súc vật'. Nhưng Lộ Hàn Xuyên đến, dễ dàng vượt qua anh ta. Điều đáng tức hơn là người mới này không chỉ giỏi làm việc mà còn có khuôn mặt đẹp trai, những cô gái bán hàng bên kia đường đến giao nước, đều nhìn anh chăm chú. Ai nhìn thấy mà vui được, tất cả đều là đàn ông, sao tên nhóc này lại nổi bậc hơn?
'Súc vật' thấy Lộ Hàn Xuyên ngồi trên chiếc ghế duy nhất có lưng tựa, những người khác ngồi trên ghế đẩu, trong lòng anh ta không thoải mái. Dựa vào sức mạnh của mình, anh ta đi đến trước mặt Lộ Hàn Xuyên, cười nói: "Đại Lương Tử, cậu mới đến đây hai ngày, đã vượt qua tất cả chúng ta rồi, giỏi thật đấy."