“Không phải chúng tôi mời đâu, những phóng viên này nói là có người gọi điện thoại ẩn danh cho bọn họ, nói mỏ than Kim Dương có thợ mỏ bị tai nạn chết, mỏ than cố ý từ chối bồi thường. Cho nên những phóng viên này đến, có báo lớn cũng có báo nhỏ, tôi cũng khá bất ngờ.”
Từ những gì Phó tổng Trương nói, có vẻ như ông ta cũng không ngờ sẽ có phóng viên đến phỏng vấn, hơn nữa những phóng viên đến còn không phải một mà là nhiều cơ quan truyền thông.
Hiện tại tình hình chưa rõ ràng, tất nhiên Phó tổng Trương không muốn nhận phỏng vấn lúc này. Nếu lỡ nói gì không cẩn thận, sẽ rất bị động. Nhưng chuyện này dù ông ta muốn từ chối, cũng phải liên lạc với đám người Chi đội trưởng Liễu, đồng thời tham khảo ý kiến của cảnh sát.
Chi đội trưởng Liễu cũng không ít lần tiếp xúc với truyền thông, suy nghĩ một chút, anh ta cảm thấy người gọi điện thoại ẩn danh này có khả năng chính là Tiêu Vạn Tường.
Chuyện mỏ than báo án, Tiêu Vạn Tường chắc chắn biết. Lúc này hắn lại để phóng viên đến, có thể là muốn đánh lạc hướng, thậm chí tạo áp lực dư luận cho mỏ than Kim Dương. Như vậy, lãnh đạo mỏ than có thể sẽ phải bồi thường.
Tính toán hay đấy! Chi đội trưởng Liễu hừ lạnh một tiếng, nhưng không định làm theo ý của người ẩn danh này.
Anh ta không chút do dự nói với Phó tổng Trương: “Ông tìm một người giỏi giao tiếp, trao đổi với những phóng viên đó, nói là vụ án này đang được điều tra, tạm thời không tiện công bố chi tiết cụ thể. Khi có kết quả, mỏ than sẽ chủ động liên lạc với bọn họ, cảnh sát cũng sẽ phát thông cáo.”
Phó tổng Trương cũng có ý định như vậy, vừa không để bản thân bị động, vừa không dễ dàng đắc tội với phóng viên. Có sự ủng hộ của Chi đội trưởng Liễu, khi thực hiện ông ta càng không có áp lực, lập tức tìm người sắp xếp việc này.
Chi đội trưởng Liễu tin Phó tổng Trương sẽ xử lý tốt chuyện này, vì vậy sau khi gọi điện thoại xong, anh ta lại đi về bên cạnh Lâm Linh và pháp y Đới.
Thấy anh ta đến, Lâm Linh chỉ vào đầu của nạn nhân Tào Quý Bình, nói: “Anh xem chỗ đây, xương sọ bị vỡ nát, lúc nãy tôi và pháp y Đới đã kiểm tra kỹ lưỡng ở vị trí này, tìm thấy tro than trong khe xương.”
“Khe xương cũng có tro than? Vậy Tiêu Vạn Tường ra tay thật ác độc, đây là thật sự muốn đánh c.h.ế.t người.” Chi đội trưởng Liễu cảm thán nói.
Lâm Linh nói: “Đúng vậy, phải nhiều lần đánh thật mạnh, tro than mới có thể xuyên qua da thịt và nhúng vào khe xương. Từ dấu vết này có thể thấy, Tiêu Vạn Tường có ý định g.i.ế.c người.”
“Ừ, đúng là như vậy, dù đến tòa án, về nguyên tắc thẩm phán cũng sẽ không phủ nhận điểm này.” Mục đích của bọn họ khi phá án là đưa vụ án lên tòa thành công, nghĩa là khiến thẩm phán sẵn sàng chấp nhận những bằng chứng mà bọn họ thu thập được, và sử dụng những bằng chứng này để kết tội nghi phạm.
Chỉ khi đến bước này, toàn bộ vụ án mới được coi là kết thúc thuận lợi. Nếu lỡ thẩm phán không chấp nhận, cho rằng bằng chứng không đủ hoặc sự thật không rõ ràng, thì rất có thể sẽ bị trả lại để bọn họ bổ sung điều tra. Sau đó phải làm lại các thủ tục, như vậy thật sự rất mệt mỏi. Vì vậy Chi đội trưởng Liễu và các cảnh sát hình sự khác đều rất chú ý một số bằng chứng có được thẩm phán công nhận hay không.
Mọi người bận rộn đến khoảng ba giờ rưỡi chiều, quá trình giải phẫu mới hoàn thành cơ bản. Lâm Linh duỗi thẳng lưng, phát hiện trên trán pháp y Đới đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ. Chắc là anh ta bị đau lưng.
Ngồi cúi người trong thời gian dài, không phải chỉ pháp y Đới, mà ngay cả Lâm Linh, cũng có chút đau lưng. Cô đứng thẳng người, nghỉ ngơi một lúc mới đỡ.
Ra khỏi nhà tang lễ, đã là bốn giờ chiều, Chi đội trưởng Liễu nhìn đồng hồ, nói với Lâm Linh: “Tiểu Lâm, lát nữa tôi đưa cô về khách sạn, tối nay cô có hẹn gì không? Có muốn ra ngoài ăn tối không?”
“Tôi về dọn dẹp, thay đồ đã. Còn chuyện ăn tối, tôi phải hỏi Cố Từ và Diêu Tinh, nếu bọn họ bận xong rồi, tôi sẽ dẫn bọn họ và Từ Diệc Dương cùng đi. Nếu bọn họ không rảnh, thì tạm thời tôi cũng không đi.”
Chi đội trưởng Liễu cười đáp: “Được rồi, lát nữa tôi cũng phải đến đội chống buôn lậu xem sao. Hôn phu của cô chắc vẫn ở đó, nếu ăn tối thì gọi cậu ấy cùng đi.”
Lâm Linh gật đầu: “Được, lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi đã. Các mẫu vật chúng ta thu thập được hôm nay, pháp y Đới sẽ sắp xếp gửi đi kiểm tra.”
"Những việc tiếp theo sẽ phụ thuộc vào kết quả kiểm tra." Lâm Linh nói, chú ý đến một trường đại học gần khách sạn, lúc này cổng trường đang mở, rất nhiều sinh viên đang dạo chơi ở khu chợ nhỏ và khu thương mại bên ngoài trường.
Chi đội trưởng Liễu đích thân đưa Lâm Linh về khách sạn, nhìn thấy cô đi vào phòng, anh ta mới đi. Nhưng anh ta không trực tiếp trở về chi đội, ngược lại anh ta đi đến đội điều tra chống buôn lậu thành phố Dư Khánh ở gần chi đội hình sự.
Lần này đám người Lộ Hàn Xuyên bắt được không ít người, những người này đều bị giam giữ tại đội điều tra chống buôn lậu thành phố Dư Khánh, ước chừng lúc này vẫn chưa thẩm vấn xong.
Chi đội trưởng Liễu khá quen thuộc với những người trong đội điều tra chống buôn lậu, đến đó, anh ta trực tiếp tìm đại Đại đội trưởng điều tra chống buôn lậu, tìm hiểu về vụ án của Lộ Hàn Xuyên.
"Vụ án của Lộ đội, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Chi đội trưởng Liễu đưa cho người kia một điếu thuốc, hai người cùng châm lửa, hút vài hơi, anh ta mới hỏi.
"Vụ án này nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp." Đại đội trưởng điều tra chống buôn lậu lại hút hai hơi, sau đó dập tắt tàn thuốc vào gạt tàn, giải thích với Chi đội trưởng Liễu: