Lộ Hàn Xuyên bị Lâm Linh đánh hai cái, cuối cùng cũng buông cô ra, nhìn cô cài dây an toàn, ánh mắt luôn đặt trên người cô.
Cho đến khi Lâm Linh xoay đầu anh lại, bắt anh nhìn đường, anh mới cười khởi động xe, lái về phía công trường giai đoạn 3 Thanh An Cư mà Chi đội trưởng Liễu nói.
Hai chiếc xe xuất phát trước sau, đi không xa thì thấy bên đường có bán đồ ăn vặt, mấy người tùy tiện mua một ít, mang lên xe, ăn tạm một bữa đơn giản.
Vì dự án giai đoạn 3 Thanh An Cư phát hiện mộ cổ mà tạm thời ngừng thi công, quản lý dự án họ Tạ lo lắng gọi điện, liên lạc với các phòng ban khác nhau.
Một khi công trường ngừng thi công, mọi mặt đều phải sắp xếp ổn thỏa, cụ thể phải dừng bao lâu thì không ai biết, Quản lý Tạ cũng chưa nhận được thông báo chính thức, phải chờ chuyên gia khảo cổ đánh giá xong mới có kết quả.
Nhưng mỗi ngày trì hoãn thi công, đều là tiền! Nghĩ đến chuyện này, Quản lý Tạ nóng lòng không yên.
Quản lý Tạ nóng lòng, Chi đội trưởng Liễu cũng nóng lòng, bởi vì hiện tại cảnh sát thực sự thiếu nhân lực. Một ngày nào công việc khai quật ở đây chưa kết thúc, cảnh sát phụ trách bảo vệ cũng không thể rút lui, vẫn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối. Dù ai phụ trách công việc này, đều phải chịu áp lực.
Hai người cũng coi như quen biết, là Quản lý Tạ quen biết Chi đội trưởng Liễu, nhưng Chi đội trưởng Liễu không quen biết Quản lý Tạ, chỉ là từng nói chuyện qua loa. Lần này gặp nhau tại công trường, khó tránh khỏi phải trò chuyện vài câu.
Lúc này, vài vị lãnh đạo thành phố đang giao tiếp với những người trong nhóm khảo cổ gần cửa mộ, bởi vì chỗ để dừng chân nhỏ, Chi đội trưởng Liễu không chen vào đó.
Nói chuyện qua lại, lại nói đến chuyện thời gian khai quật, chuyện này Chi đội trưởng Liễu cũng phải chờ thông báo, tất nhiên Quản lý Tạ càng phải chờ. Chi đội trưởng Liễu cũng không nhìn thấy tình hình bên trong mộ, đương nhiên cũng không biết xác ướp ẩm ướt như thế nào, liền hỏi thăm chuyện mua nhà.
“Chi đội trưởng Liễu, anh muốn mua nhà cho ba mẹ à? Vậy có thể đến Ấp Thúy Các mua, em trai em dâu tôi chính là mua ở đó.”
Chi đội trưởng Liễu biết Ấp Thúy Các, tiểu khu mới xây dựng nằm trong vòng 2, không thuộc trung tâm thành phố. Gần đó có công viên nhỏ, giao thông cũng thuận tiện, quả thực rất thích hợp cho người già ở.
“Quản lý Tạ, sao anh không giới thiệu Thanh An Cư của các anh? Ở giai đoạn 1 không phải đã bắt đầu đưa vào sử dụng rồi sao?” Chi đội trưởng Liễu hỏi.
Quản lý Tạ cười một tiếng, nói: “Người trong nhà biết rõ chuyện nhà mình, tôi không anh không nên mua tiểu khu này. Cũng không phải là công trình dỏm, ở vẫn ổn. Nhưng bên trên phải kiểm soát chi phí, thực sự không bằng Ấp Thúy Các, anh hiểu mà…”
Tất nhiên Chi đội trưởng Liễu hiểu, bên trong chứa đựng nhiều mánh khóe, anh ta là Chi đội trưởng cũng không thể quản lý nhiều đến thế, nên mới muốn hỏi thăm người trong ngành. Lúc đám người Lâm Linh đến, Chi đội trưởng Liễu đã nói chuyện với Quản lý Tạ xong, hai người đã thương lượng xong, hẹn ngày khác đến Ấp Thúy Các xem tình hình tiểu khu, rồi đến nhà em trai Quản lý Tạ xem.
“Tiểu Lâm, qua đây, đợi một chút.” Lâm Linh vừa đến, Chi đội trưởng Liễu liền vẫy tay chào cô.
Lúc này, đã có hai vị lãnh đạo thành phố rời đi. Cửa mộ có thêm một chút không gian trống, chỉ là diện tích trống vẫn hơi nhỏ, không thể đứng được nhiều người.
Lâm Linh không vội vã đi qua, đã đến rồi, cũng không cần phải gấp.
Thực ra dù là xác ướp ẩm ướt hay xác khô, điều quan trọng chính là ý nghĩa lịch sử và văn hóa mà những xác c.h.ế.t này ẩn chứa. Còn về bản thân xác chết, thực ra cũng không có gì đặc biệt.
Dù sao, cũng là xác chết. Bọn họ đã xử lý nhiều vụ án như vậy, đã từng thấy đủ loại xác chết, xác c.h.ế.t nào kỳ lạ cũng đã từng thấy. Cho nên lần này bọn họ đến, chỉ cần nhìn vài cái, mở rộng tầm mắt, cũng đủ rồi.
Các lãnh đạo thành phố rời đi, lãnh đạo phân cục của Cục thành phố vẫn còn đó, người này nhìn thấy một cô gái trẻ xuất hiện bên cạnh Chi đội trưởng Liễu, liền biết đó là Lâm Linh.
Ông ấy chủ động đi tới, chào hỏi Lâm Linh, nói với cô: “Tiểu Lâm à, quả thật tên của cô đối với tôi như sấm rền vang bên tai, cuối cùng hôm nay cũng được gặp cô rồi.”
Ông ấy chủ động đưa tay ra bắt tay với Lâm Linh, rồi tự giới thiệu: "Tôi quen biết với Phó cục Lộ của các người, tội họ Tào. Nhưng tôi chắc chắn không phải là hậu duệ của Tào Tháo, tổ tiên của tôi chỉ là một người bình thường, làm ruộng, ha ha...".
Ông ấy nói chuyện khá hài hước, Lâm Linh lịch sự đáp: "Cục trưởng Tào quá khách sáo rồi, gia đình tôi từ đời ông nội tôi trở về trước, đều là thợ sửa chữa. Qua nhiều thế hệ, nghề này gần như không bị gián đoạn, đây là truyền thống mà."
Nghe ra Lâm Linh đang đùa, Cục trưởng Tào và Chi đội trưởng Liễu đều cười lên.
Sau khi đùa vui, Chi đội trưởng Liễu kể với Cục trưởng Tào về mục đích của Lâm Linh. Cục trưởng Tào lập tức muốn đi trao đổi với các chuyên gia khảo cổ.
Ông ấy đang định đi thì lúc này, mấy chuyên gia khảo cổ cũng chú ý đến nhóm của Lâm Linh.
Trong đó, một ông lão thấp người, tinh thần minh mẫn, nhận ra Lâm Linh ngay lập tức. Chưa kịp chờ Cục trưởng Tào lên tiếng, ông lão đã đẩy những người phía trước che khuất tầm nhìn sang một bên, vẫy tay với Lâm Linh: "Tiểu Lâm, sao cháu lại ở đây? Lại đây."
Lâm Linh nhìn theo tiếng nói, cũng hơi bất ngờ. Chuyên gia khảo cổ kia không ai khác, chính là Đào lão - chuyên gia nhân loại học kiêm chuyên gia khảo cổ, người đã từng cung cấp cho cô công việc bán thời gian.
Trước đây, Đào lão muốn xuất bản một cuốn sách về người cổ đại, từng nhờ cô và Giáo sư Phương phục dựng khuôn mặt từ hộp sọ của người cổ đại, đây là một trong những công việc bán thời gian có thu nhập cao nhất của cô, giúp cô kiếm được 10 vạn. Số tiền đó cô vẫn chưa dùng, đều cất giữ.