Xuyên Không Thành Con Gái Của Nữ Phụ Độc Ác

Chương 3:




“Mày...” Mặt Kiều Tầm đỏ bừng, rõ ràng, trước mặt vợ và hai đứa con, anh ta không dám mắng tôi, nên chỉ có thể nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo, đe dọa.
Là một tổng tài, bắt anh ta hạ mình xin lỗi một đứa bé 5 tuổi như tôi, dường như là điều không thể - cho dù anh ta sai.
Nhưng, tôi đã ngứa mắt với ông cha cặn bã này từ lâu rồi!
Nếu như bình thường chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, tôi cũng chẳng hơi đâu mà chấp nhặt với anh ta.
Nhưng anh ta cứ nhìn thấy tôi là lại muốn đ.â.m chọc một cái, hôm nay lại càng không có chứng cứ gì mà đã vội vàng kết tội tôi.
Muốn tôi bỏ qua ư? Mơ đi, đồ móng heo! “Dì ơi, hu hu hu hu... cha trách lầm con, đến một lời xin lỗi cũng không chịu nói sao?” Tôi khóc đến đau lòng, bi thương, nước mắt như vỡ đê tuôn ra khỏi hốc mắt.
Dung mạo của tôi không hề thua kém Kiều Nhiễm, đôi mắt đỏ hoe, gò má trắng nõn, đôi môi hồng hào hé mở vì tủi thân, khóc khiến người khác thương xót và đau lòng.
Nữ chính lương thiện lập tức không chịu nổi nữa, cúi người ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi: “Nguyệt Nguyệt ngoan, đừng khóc nữa, đều là lỗi của cha con. Kiều Tầm!”
Kiều Tầm giật mình: “Ninh Ninh.”
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của vợ, Kiều Tầm biết lời xin lỗi này là không phải muốn tránh là có thể tránh được.
Anh ta mím môi, nói với tôi: “Xin lỗi Kiều Nguyệt, là cha sai rồi, cha không nên trách lầm con.”
Tôi lau nước mắt: “Con người không phải thánh hiền, ai mà không có lúc mắc sai lầm, cha đã biết lỗi là tốt rồi, lần sau đừng oan uổng con nữa.”
...
Sau khi nữ chính và hai đứa trẻ trở về phòng.
Kiều Tầm tuy biết mình oan uổng tôi, nhưng lại không có vẻ gì là áy náy, cười lạnh nói: “Kiều Nguyệt, mày thật là thủ đoạn.”
Đã thắng một trận, tâm trạng tôi rất vui vẻ: “Kiều tổng, quá khen rồi.”
Kiều Tầm tức giận phất tay áo rời đi.
CMN, Kiều Tầm đúng là nhìn tôi không vừa mắt mà! Người mẹ nữ phụ của tôi quả thực đã làm cho anh ta tổn thương sâu sắc, đến cả tôi là con gái anh ta cũng bị anh ta gán cho một loạt nhãn mác như “mưu mô”, “giả tạo”, “ác độc”, “giả vờ đáng thương”.
Thật đúng là đồ thần kinh!
Tôi là tôi, nữ phụ ác độc là nữ phụ ác độc.
Tôi là một cá thể riêng biệt, tại sao lại phải gánh chịu hậu quả do người khác gây ra!
Còn về phần bảo mẫu kia, không chỉ dám đùa bỡn anh ta mà còn khiến anh ta phải xin lỗi tôi. Với tính cách "có thù tất báo" của Kiều Tầm, bảo mẫu này chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là bồi thường tiền.
Nhưng đó không phải là chuyện liên quan đến tôi nữa rồi.
Kiều Tầm cứ nghĩ chuyện này chỉ là kết thúc, nhưng không ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.
Hai ngày sau, anh ta sa sầm mặt mày xuất hiện ở văn phòng giáo viên mầm non, nghiến răng nghiến lợi: “Kiều! Nguyệt!”
Tôi ngồi trên ghế đẩu, lắc lư hai chân: “Hửm?”
Giáo viên nhìn thấy vị phụ huynh này sắp nổi cơn thịnh nộ, chuẩn bị cho tôi một "tuổi thơ hoàn chỉnh", vội vàng khuyên nhủ: “Cha của Kiều Nguyệt, anh bình tĩnh một chút, đánh con là không có tác dụng đâu, điều này sẽ chỉ khiến tâm lý của trẻ phản nghịch hơn thôi! ”
Nhưng Kiều Tầm vẫn trừng mắt nhìn tôi, như thể tôi không phải con gái, mà là kẻ thù của anh ta vậy.
“Kiều Nguyệt! Con nói xem con đã làm gì!”
Tôi trưng ra vẻ mặt ngây thơ, như thể không hề biết mình sai ở đâu: “Không có gì, chỉ là đùa với bạn một chút thôi.”
Giáo viên: “?”
Kiều Tầm: “?”
Mọi người đều giật khóe miệng, nhìn sang mấy cậu bé mặt mũi bầm dập.
Đặc biệt là thằng nhóc mập mạp dẫn đầu, khuôn mặt sưng vù đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra.
Đây gọi là đùa một chút thôi sao?
Lúc này, phụ huynh của thằng nhóc mập và mấy đứa trẻ khác cũng đến.
"Cháu cưng của bà, sao lại bị thương thế này? Đứa con hoang không cha không mẹ nào dám đánh cháu thành ra thế này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.