Xuyên Không Thành Con Gái Của Nữ Phụ Độc Ác

Chương 5:




Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt không thể tin được: Bồi thường cái gì mà bồi thường! Bồi thường con mẹ anh á!
Là bọn họ bắt nạt tôi trước!!
Anh không những không bênh vực tôi thì thôi, còn bồi thường tiền thuốc men cho những kẻ gây chuyện là sao?!
Đúng lúc bà lão lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Kiều Tầm lại cười như không cười nói: “Tôi có thể bồi thường tiền thuốc men, nhưng mà, vì là do cháu trai bà bắt nạt con gái tôi trước, vậy thì, có phải là bà nên bồi thường tổn thất tinh thần cho con gái tôi trước không?”
Những người xung quanh tưởng chừng vở kịch sắp kết thúc, không ngờ lại có tình tiết đảo ngược: “?”
Bà lão vừa nghe thấy mấy chữ “tổn thất tinh thần”, lập tức không vui: “Cái gì mà tổn thất tinh thần?! Tôi chưa từng nghe nói chao giờ! Được lắm, cậu đang lừa tôi đấy à?”
“Cháu trai bà ức h.i.ế.p con gái tôi trước, gây ra tổn thương nghiêm trọng về tâm lý và tinh thần cho con gái tôi, chẳng lẽ không nên bồi thường sao?”
“Nhưng con gái cậu đánh cháu trai tôi mà!”
“Nhưng mà tôi không phải đã nói là sẽ bồi thường tiền thuốc men rồi sao!”
...
Tôi giật khóe miệng, nhìn người cha tổng tài ngày nào cũng ký kết hợp đồng trị giá hàng chục triệu tệ đang đôi co với một bà lão keo kiệt.
Cuối cùng, tổng tài ác độc Kiều Tầm mất kiên nhẫn, nói một câu: "Con trai bà làm việc ở đâu, có tin tôi một cuộc gọi đến là bị đuổi việc hay không?" khiến bà lão lập tức im bặt...
Kiều Tầm đưa tôi ra xe.
Trên đường đi, hai người im lặng.
Lần này Kiều Tầm đúng là đứng về phía tôi, nhưng tôi có thể vì vậy mà chấp nhận anh ta sao?
No!
Tôi rất thù dai, trước khi phụ huynh của đứa bé hư kia đến, anh ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt chắc chắn “Lại là do mày gây chuyện nữa phải không” chất vấn tôi.
Tôi lạnh lùng, vẫn không nói gì với anh ta.
Vừa về đến nhà, tôi lập tức lao vào lòng nữ chính, khóc lóc kể lể, đòi sự an ủi, nữ chính xót xa vỗ nhẹ lưng tôi, còn mắng anh ta một câu: “Nguyệt Nguyệt bị ức hiếp, cũng không an ủi con bé một chút, lại còn lạnh nhạt với con bé như vậy? Đây là cách anh làm cha sao?” Kiều Tầm: “...”
Anh ta giận dữ mà không làm gì được, nhìn tôi đầy bất lực.
Hừ hừ, Kiều Nguyệt, mày đúng là giống hệt mẹ mày!
Chỉ là tình huống hoàn toàn ngược lại!
Mẹ mày trước mặt tao giả bộ đáng thương để cầu sự đồng cảm, sau đó hãm hại vợ tao!
Còn mày thì trước mặt vợ tao giả bộ đáng thương để cầu sự đồng cảm, sau đó gây khó dễ cho tao!
Hai mẹ con các người đúng là giống nhau y hệt!
Tôi cảm thấy hai đứa con của nam nữ chính rất khác so với những đứa trẻ bình thường.
Không chỉ là chỉ số IQ cao.
Mà là đối với sự tồn tại của tôi, người đã chiếm mất sự chú ý của mẹ chúng, chúng vẫn rất bình tĩnh, hầu như không có ác cảm gì với tôi.
Phải biết rằng, ở độ tuổi của chúng, dù có trưởng thành sớm đến đâu, tính chiếm hữu với mẹ vẫn rất mạnh mẽ, đôi khi ngay cả em ruột của mình cũng bị ghét bỏ, huống chi là tôi - một cô bé nhiều lần tìm đến mẹ chúng, lại còn là con riêng cùng cha khác mẹ.
Tôi thắc mắc, con của nam nữ chính, lại khác người đến như vậy sao?
Không, chắc chắn là do gen của nữ chính tốt, chẳng liên quan gì đến tên ngốc nam chính đó đâu! Tôi thản nhiên nghĩ.
Trong phòng khách.
Kiều Dịch để một chiếc laptop lên đùi, mười ngón tay gõ như bay, từng dòng code được nhập vào từ đầu ngón tay của cậu bé, rồi nhanh chóng biến mất ở dòng cuối cùng. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình.
Kiều Dịch dừng động tác trên tay, giọng nói non nớt, trong trẻo mang theo chút nghi hoặc: “Chị muốn học sao?”
Tôi: “???”
“Nhưng mà cái này hơi khó đối với chị. Tốt nhất là nên học từ cơ bản về hacker trước.”
Tôi: “...”
Cám ơn, tôi không cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.