Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 183: Đánh trả 1




Phó Nguyệt không sợ hắn chút nào, nàng còn cười lạnh nói: “Đền? A, các người phải bồi thường cho ta mới đúng, giày kia của ngươi ấy mà, ba đôi góp một cũng không đền được bánh ngọt đầy đất của ta.”
“Tiểu nương tử này nói cái gì vậy chứ? Gia nói là cô đền tiền cho chúng ta, ba trăm văn, không… nửa lượng! Mau cầm tới đây nhanh lên!” Lại lão đại lớn tiếng kêu la.
Hắn đã nghe người ta đồn rằng tiệm bánh này bán rất đắt hàng. Có tiền như vậy phải đòi nhiều hơn chút!
Phó Nguyệt cứng rắn nói: “Quấy rối đúng không? Vậy chúng ta tới công đường, xem rốt cuộc là ai bồi thường ai.”
Vừa nghe đến lên công đường, trong mắt ba huynh đệ Lại gia đều có chút thất thần.
Lai lão đại ngang ngạnh giữ khí thế, còn cố tình khiêu khích hù dọa nàng: “Ai ôi, tiểu nương tử da mềm người thơm, gọi một tiếng hảo ca ca thì sẽ bớt tiền bồi thường cho nàng.”
Vừa nói, hắn vừa híp hai mắt lại ti hí như sợi chỉ, quét qua dung mạo của Phó Nguyệt.
“Ha ha ha, đúng đúng, mau goi ba tiếng hảo ca ca nghe thử.” Lại lão nhị, Lại lão tam cất tiếng cười to khả ố.
Phó Nguyệt bị ác tâm của ba người chúng làm cho muốn nôn.
Thạch Dương hét lớn một tiếng, đầu tiên nhào tới chỗ Lại lão đại.
“Các người nói năng sạch sẽ cho ta, không nói tiếng người thì đừng giữ lại cái miệng này!”
Lai lão đại nhất thời không quan sát, bị Thạch Dương đánh một quyền lệch mặt.
Thạch Dương còn định đánh tiếp thì Lai lão nhị và lão tam đã phản ứng lại được.
Lai lão nhị ôm lấy Thạch Dương rồi đè cậu ngã xuống đất, Lai lão đại đè một chân lên người Thạch Dương khiến cậu không thể nào động đậy được, hai tay thay nhau nện trên đầu Thạch Dương.
Ba người bọn họ hợp sức đánh nhau, nhìn thấy bên này đang đánh, Lai lão tam cũng ngay lập tức đè Thạch Dương, tay đánh lên bụng cậu.
Không quá hai cái, miệng Thạch Dương đã bị đánh tới chảy máu. Hai tay hai chân cậu đều bị đè đến mức không thể động đậy nhưng vẫn không hề buông tay, cứ dình cơ hội ngẩng đầu cắn cánh tay Lai lão nhị đang đè trên người mình, vừa cắn là không buông ra.
“Ai ui! Ca, ca, nó cắn đệ! Tiểu súc sinh mau nhả ra!” Lai lão nhị đau đến mức kêu to, hắn vội buông tay ra để chuyển sang tách miệng Thạch Dương.
Thạch Dương vừa được buông ra, lập tức duỗi chân đạp mạnh người bên cạnh, Lai lão tam “ai ui” một tiếng, bị cậu đạp thẳng vào bụng.
“Tiểu súc sinh còn dám trả treo?!”
Những cú đấm không theo quy luật đập lên thân người gầy gò của Thạch Dương.
“Đừng đánh! Van xin các người đừng đánh!” Thạch bà bà nhìn cháu trai mình bị ba người vây đánh thì vội vàng muốn vòng ra ngăn lại.
Phó Nguyệt cản bà lại, Thạch bà bà đã lớn tuổi, chẳng may đập va vào đâu thì lại càng không được.
“Thạch bà bà, người mau ra hậu viện gọi A Thái ca!”
Thạch bà bà nghe phu nhân nói vậy mới tỉnh ra, bà xoay người chạy về hậu viện, miệng kêu khóc: “Lão gia! Lão gia mau tới đây, chuẩn bị xảy ra án mạng rồi!”
Phó Nguyệt chưa từng học thuật phòng thân, cũng không biết đánh nhau, nhưng bây giờ nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Thạch Dương bị đánh.
Nàng vòng qua quầy, trực tiếp níu lấy tóc của kẻ đang ngồi đè lên người Thạch Dương, dùng sức đá mạnh eo hắn.
Lai lão đại bị đau, cảm giác da đầu mình tróc cả mảng.
“Cô nương thối!” Hai tay Lai lão đại bắt lấy cánh tay Phó Nguyệt, dùng sức kéo tay nàng ra.
Cùng lúc đó, lại thấy một nhúm tóc rối bù nhẹ nhàng rơi xuống.
Phó Nguyệt bị hắn đẩy đập vào mặt quầy.
Lai lão đại sờ đỉnh đầu mình, trọc một mảng rồi! Còn có vết máu nữa!
Hắn đau tới mù quáng, miệng mắng, chân đi về phía Phó Nguyệt: “Cô nàng thối không biết xấu hổ, bất kể thế nào cũng phải để gia tự mình thu phục cô đúng không?”
Không đợi hắn đụng tới Phó Nguyệt, một tiếng hét to tức giận vẳng lên: “Tiểu Nguyệt!”
Ngay sau đó, chẳng đợi hắn thấy rõ người đến là ai, hắn đã nhận một đá ngã văng ra khỏi cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.