Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 185: Ngất xỉu 1




Con người có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo.
Loại người như tam huynh đệ Lai gia này, giao cho Cao Nghĩa Môn xử lý sẽ có đãi ngộ “Càng tốt” hơn.
Mà Tiêu Thái đã đánh trả lại được, giế.t gà dọa khỉ. Giao cho bọn họ cũng không phải là không được.
“Các ngươi lại đây kéo đi!” Hắc Cẩu ý bảo người ở phía sau tiến tới kéo ba người trên mặt đất này mang đi.
Lai lão đại vốn đang thầm thấy may mắn vì không bị đưa đi tới chỗ quan phủ.
Ai ngờ là lại bị Cao Nghĩa Môn mang đi.
Lai lão đại không bận tâm đến cơn đau trên người, bò tới gần ôm lấy đùi của Hắc Cẩu: “Hắc Cẩu ca, ta không biết sau lưng người nhà này là các ngài! Đúng là lũ lụt vọt miếu Long Vương, nếu sớm biết thì ta chắc chắn sẽ không dám!”
Hắc Cẩu trông còn nhỏ tuổi hơn so với bọn hắn, nhưng ai bảo người ta là thân tín của Phương Tam gia chứ, không thể giỡn mặt được.
Hắc Cẩu: “Nhanh lên, lanh lẹ mà bịt mồm mang đi.”
Sau lưng cửa hàng là Cao Nghĩa Môn sao?
Nghe thấy Lai lão đại nói, Tiêu Thái và Phó Nguyệt đều nhìn về phía Hắc Cẩu.
Trong lòng Hắc Cẩu thầm phỉ nhổ Lai lão đại nói lung tung, cười giải thích nói: “Hắn không hiểu, chúng ta đều trông chừng mấy dãy phố này…”
Được rồi, gia đình bình dân bọn họ cũng không muốn hiểu rõ nguyên tắc hoạt động sau lưng của Cao Nghĩa Môn.
Không hề nhiều lời, Hắc Cẩu quyết định mang theo người trở về.
Tiêu Thái che chở Phó Nguyệt trở về cửa hàng.
Trước hết Phó Nguyệt lấy tiền trả cho vị khách trước đó chưa lấy được điểm tâm, lại cho thêm một ít tiền nữa để bồi thường.
Tiêu Thái tiếp nhận tiền đi ra ngoài đưa cho mấy vị khách còn ở bên ngoài cửa hàng, hôm nay người ta cũng coi như chịu tai bay vạ gió.
Tiếp nhận tiền bạc, các vị khách vừa lòng rời đi.
Trở lại cửa hàng, Tiêu Thái tiếp nhận đồ dùng quét dọn trong tay Phó Nguyệt: “Nơi này để ta làm là được, nàng quay về hậu viện nghỉ ngơi một chút đi. Hôm nay chắc sợ lắm rồi hả?”
Phó Nguyệt cong cong khóe miệng, cười nhẹ trấn an Tiêu Thái: “Ta không có việc gì, chàng đừng lo lắng. Ta quét rác, chàng đi tìm đại phu tới đây xem xét cho A Dương đi.”
Đối với đám du côn này Phó Nguyệt không e ngại, nhưng mà nàng lo lắng đứa nhỏ A Dương này thân thể bị thương tích.
A Dương được Thạch bà bà đỡ, ngồi trên một cái ghế dài ở bên cạnh.
Khóe miệng và đôi mắt của hắn đều bị đánh mà rách ra, một con mắt đã sưng lên.
Thạch bà bà đau lòng mà nhìn đứa cháu trai nhỏ của mình, muốn xoa xoa nhưng lại sợ chạm vào làm hắn đau.
“Nãi nãi đừng khóc. Chỉ bị thương ngoài da thôi, không bị thương vào xương cốt, không sao đâu.”
“Cháu xem cháu kìa, sao lại kích động như vậy! Bọn chúng là ba nam tử cao lớn, sao cháu đánh thắng được chứ, sao không chờ lão gia ra rồi cùng nhau đánh hả!”
“Ai bảo bọn họ không tôn trọng phu nhân chứ.”
Thạch bà bà thở dài, cũng không nói lại hắn nữa.
Tiêu Thái: “Vậy để ta đi mời đại phu, A Dương chờ ta một lát.”
Thạch bà bà lại vội vàng đứng lên cảm tạ lão gia.
Tiêu Thái còn chưa đi ra cửa hàng, giờ phút này Phó Nguyệt thả lỏng tâm thần đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt vừa nhắm lại liền trượt ngã xuống mặt đất.
“Phu nhân!”
Thạch bà bà đang đứng ở bên người nàng, kinh hoảng hô lên ôm chặt nàng ngã ngồi xuống mặt đất.
Tiêu Thái xoay người nhìn thấy hai mắt Phó Nguyệt nhắm chặt nằm ở trong ngực Thạch bà bà.
Hắn xông tới nửa bế Phó Nguyệt lên, sốt ruột mà gọi nàng: “Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt nàng tỉnh đi!”
Phó Nguyệt không hề có phản ứng, gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Nếu không phải Tiêu Thái run rẩy hạ tay xuống vẫn dò được hơi thở của nàng thì thật sự trong khoảnh khắc hắn sẽ ngã gục mất. Nhưng hiện tại hắn cũng hoang mang lo sợ, không thể bình tĩnh được.
Cũng may trong phòng có nhiều người, Thạch bà bà nhanh chóng quyết định: “A Dương cháu nhanh chân đi mời về đây, cách hai dãy nhà có khám đường đó.”
Thạch Dương cũng không chậm trễ, hắn lo lắng lau nước mắt lao ra cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.