Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 205: Sinh nhật 2




Nếu nguyện vọng của A Giản có thể thực hiện được, vậy:
Điều ước thứ nhất: Tẩu tẩu và cháu bé bình an.
Điều ước thứ hai: Mọi người vẫn có thể tụ chung một chỗ như bây giờ.
Điều ước thứ ba: A Giản mau mau lớn lên!
Phu tử nói, chờ cậu lớn thêm chút nữa là có thể thi cử, sau này đưa tẩu tẩu tới kinh thành.
Cầu nguyện xong, Tiêu Giản mở mắt ra.
Mọi người cũng theo Phó Nguyệt vỗ tay: “A Giản sinh nhật vui vẻ!”
Tiêu Giản cong cong mắt, nhếch môi cười.
Tay cậu còn bé nên cầm không chắc, Tiêu Thái đứng sau lưng cậu, đỡ tay cậu cùng cắt bánh ngọt.
“Miếng bánh ngọt đầu tiên cho Thạch bà bà.”
Thạch bà bà lớn tuổi nhất.
“Bà bà cảm ơn A Giản.”
“Miếng thứ hai là của Trường Minh thúc thúc.”
“Ca, tẩu tẩu, A Dương ca, A Mãn tỷ. Cuối cùng là của A Giản!”
Tiêu Giản chia bánh ngọt xong, hài lòng cắn một miếng lớn.
Cậu liếm bơ trên khóe miệng một cái: “Ngon quá!”
Cậu luôn cảm thấy bánh hôm nay ngon hơn bánh ngày thường.
Mọi người nếm mấy miếng bánh ngọt chia vui sau đó cũng để bánh kem xuống.
Phó Nguyệt để Tiêu Thái bỏ than vào trong nồi đồng.
Chẳng mấy chốc, nước cốt đã sủi lăn tăn.
Mùi ma lạt tràn ngập khắp phòng.
Tất cả mọi người nhìn nồi đồng giữa bàn không chớp mắt.
Phó Nguyệt cười giới thiệu: “Đây là lẩu. Thịt và rau trên bàn đều đã được xử lý, muốn ăn gì thì gắp bỏ vào là được, nhúng một lúc là có thể ăn được rồi.”
Phương pháp ăn này ngược lại rất mới lạ.
Tất cả mọi người đang định động đũa, đột nhiên phía cửa lại truyền tới tiếng gõ.
Tôn Trường Minh quay sang hỏi Tiêu Thái: “Còn ai sao?”
Tiêu Thái lắc đầu một cái: “Con ra xem một chút.”
Gõ cửa là thuộc hạ của Thường Nhạc.
Hắn vừa gõ vừa quay đầu lại nói: “Gia, cũng đã muộn thế này, cửa hàng của ông chủ Tiêu cũng đã sớm đóng cửa.”
Cửa hàng bánh ngọt này cũng được Uông gia nhà bọn họ thường xuyên chiếu cố.
Cửa hàng điểm tâm đóng cửa sớm là điều tất cả mọi người đều hiểu được.
Thường Nhạc đứng đằng sau đánh vào đầu hắn: “Gia bảo ngươi gõ cửa thì cứ gõ, nói nhảm nhiều thế.”
“Ai vậy?”
Bên trong vọng ra giọng nam hỏi dò.
Thường Nhạc vội vàng cao giọng đáp lời: “Ông chủ tiêu! Chúng ta là người của Uông phủ!”
Lúc đầu, thọ yến Uông gia đã cho Phó Nguyệt cơ hội nâng cao tên tuổi, sau này Uông phủ cũng thường xuyên phái người tới mua đồ, thỉnh thoảng Uông đại công tử Uông Anh Lượng cũng dẫn bạn bè tới.
Uông đại công tử là một người phóng khoáng, quảng giao, quen biết toàn bằng hữu tốt. Qua lại một hai chặp, Tiêu gia cũng quen thân với hắn.
Tiêu Thái mở cửa: “Uông huynh?”
Uông Anh Lượng cười thi lễ một cái: “Uông mỗ làm phiền Tiêu huynh.”
“Không sao, Uông huynh vào nói đi.”
Uông Anh Lượng vừa đi vừa bất đắc dĩ nói: “Thực sự không dám giấu diếm, muộn vậy rồi còn tới làm phiền mọi người, thực sự là không biết phải làm sao.”
“Uông huynh cứ nói đừng ngại.”
“Tại hạ có một ấu đệ rất thích bánh ngọt nhà huynh, mai chính là sinh nhật đệ ấy. Lúc trước ta đã đồng ý sẽ đích thân đặt trước bánh ngọt nhà huynh cho đệ ấy.”
“Không may, mấy hôm trước ta rời nhà một chuyến hôm nay mới về nhà, nhất thời bận bịu nên quên. Người nhà lại tưởng ta đã đặt xong. Nên hôm nay ta cũng chỉ có thể tạm thời tới hỏi mọi người có thể làm thêm một cái hay không…”
Uông gia lão phu nhân không vui vẻ với cháu trai lớn không thủ tín.
Vì không phụ lòng tiểu đệ mong đợi, hắn cũng chỉ có thể mặt dày tìm tới tận cửa.
Tiêu Thái dẫn bọn họ tới thư phòng: “Chuyện trong thư phòng còn phải hỏi thê tử ta, Uông huynh chờ một lát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.