Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 250: Chuyện xưa 1



Cố nhân?

Tiêu Thái và Phó Nguyệt đều không hiểu ra sao.

Ngô thúc nhìn Tiêu Thái, nói: “năm Khang Bình thứ nhất, trong thôn An Bình có một cô nương đến, nàng không nhớ rõ chính mình từ đâu mà đến, tên họ là gì. Sau khi gả cho con trai thứ hai của Tiêu gia, năm sau sinh hạ một bé trai, Khang bình năm thứ mười bảy, khi nàng sinh con thứ thì khó sinh mà chế.t.”

Tiêu Thái nghe hắn lần lượt trần thuật cuộc đời của mẹ, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Ngô thúc nói xong, nhìn chằm chằm Tiêu Thái đang rũ mắt ngồi ở vị trí chủ tọa.

Tiêu Thái trầm mặc trong chốc lát, sau đó đứng lên đóng kỹ cửa phòng rồi ngồi xuống lần nữa, nhìn chằm chằm Ngô thúc với ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi là ai, vì sao biết chuyện này.”

Trong lòng Phó Nguyệt mơ hồ hơi bất an một chút, lợi dụng ống tay áo che khuất mà nắm chặt lấy cánh tay căng thẳng của Tiêu Thái.

Ngô thúc tiếp tục nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta không có ác ý. Chuyện về mẹ ngươi, trong thôn An Bình vừa hỏi là sẽ biết.”

Nghe nói lúc ấy trong thôn những người này đều nhìn thấy mẹ hắn hôn mê được cha hắn ôm trở về, sau này mất trí nhớ gả chồng sinh con, người trong thôn đúng là đều đều biết được.

Chuyện này không thể gạt được, cũng không cần thiết phải gạt.

Nhưng Tiêu Thái vẫn cứ nhìn chằm chằm Ngô thúc.

Ngô thúc cũng không cho là hắn ngỗ nghịch, tiếp tục nói: “Nương ngươi tên là Lý Cẩm, ngươi có biết vì sao bà ấy đặt tên là Cẩm không?”

Tiêu Thái không nói chuyện.

Phát hiện ra Tiêu Thái thận trọng phản kháng, Ngô thúc đổi giọng nói: “Lần này ta đi ra ngoài để tìm một vị cố nhân đã thất lạc nhiều năm. Tên vị cố nhân kia của ta cũng có một Chữ Cẩm, nhưng mà nàng tên là Diệp Cẩm.”

“Gia Lâm năm thứ 55, Diệp Cẩm mang theo ma ma đỡ đầu chạy ra phủ đệ, đi về phía tây tìm ca ca. Nhưng tiểu cô nương mới vừa mười sáu tuổi chỉ mang theo một ma ma già, đi đường gian nan gặp phải đạo tặc, cuối cùng lăn xuống vách núi.”

Tiêu Thái nắm chặt nắm tay, thấp giọng hỏi: “Thân nhân thất lạc, vì sao các ngươi không tìm? Hiện tại lại tìm không thấy đã chậm sao?”

Còn nữa, là ở tình trạng gì mà khiến một tiểu cô nương không tiếc giá nào chạy ra khỏi nhà của chính mình chứ?!

Ngô thúc thở dài: “Nhưng mà ba năm trước đây chúng ta mới có được một tia manh mối, ôm một tia chờ mong, chúng ta tìm kiếm suốt ba năm. Chờ đến khi chúng ta tra xét tìm được ngươi mới phát hiện đã chậm……”

“Vậy cũng có khả năng các ngươi tìm lầm người. Cố nhân mà các ngươi muốn tìm còn đang chờ đợi các ngươi thì sao.” Tiêu Thái hờ hững nói.

Ngô thúc nhìn nét mặt lạnh băng của hắn, lắc đầu: “Ta nghĩ, hiện tại chúng ta hẳn là không tìm lầm người.”

Tiêu Thái ngồi không nói lời nào.

Không tìm sai, nhưng người kia đã qua đời thì có ý nghĩa gì chứ?

Trong phòng lâm vào một mảnh trầm mặc.

Tiêu Thái không nói lời nào, Ngô thúc nhìn ra thái độ cự tuyệt của hắn, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Giằng co trong chốc lát, Phó Nguyệt nắm tay Tiêu Thái, nói: “Mọi người đừng nóng vội, mọi việc cũng phải nhắc đến chứng cứ phải không? Nếu muốn tìm người, nhưng có tín vật gì có thể cung cấp chứng minh? Bằng không tìm lầm thì lại mất vui.”

Gặp chuyện thì không thể trốn tránh.

Tiêu Thái nhìn về phía nàng, đôi mắt tươi đẹp nhu hòa của Phó Nguyệt nhìn hắn, trước mắt dịu dàng kiên định, lặng lẽ ý bảo sẽ cùng hắn đối mặt.

Tiêu Thái nắm lại tay nàng, tùy theo nàng ra mặt mở miệng dò hỏi.

Có gương mặt này của Tiêu Thái thì không cần nghiệm chứng.

Có điều không thể nói suông, Ngô thúc nói: “Những đứa trẻ Diệp gia đều có một khối ngọc bội tùy thân, lão gia cùng cô thái thái lấy một khối ngọc thạch, màu trắng xanh, đều điêu khắc thành hình cái móc khóa bình an. Mặt trái của ngọc có khắc tên của bọn họ.”

Nghe đến đây, trong lòng Phó Nguyệt cùng Tiêu Thái đã tin tưởng tám phần.

Ban đầu ngọc bội của nương chỉ có cha hắn cùng hai người biết, ngay cả Tiêu Giản cũng chưa từng được nghe nói đến. Người trong thôn cũng không thể biết được.

Về sau Tiêu Thái đưa ngọc bội cho Phó Nguyệt bảo quản, đối với chất liệu và hình thức của ngọc bội, trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rõ.