Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 466:




Khi Phó Nguyệt tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Những điều nàng muốn nói, muốn hỏi đều chưa nói được...
Phó Nguyệt xoa xoa thắt lưng, oán giận đánh vài cái lên chiếc gối của Tiêu Thái.
Nàng đã nói rồi, hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị từ sáng sớm. Hiện tại...
Quả nhiên, chờ đến khi Phó Nguyệt thay đồ xong xuôi bước ra, Thạch bà bà và Tuyết Nhạn đều cười hỏi nàng có muốn ăn cháo hay không, để trù phòng hâm nóng cho nàng.
Phó Nguyệt đỏ mặt, ra vẻ trấn tĩnh gật đầu. Từ sau nửa đêm nàng đã thấy đói bụng rồi...
Người trong phủ đã sớm ăn cơm xong, sau khi Phó Nguyệt ăn được một chút, nàng hỏi Thạch bà bà: "Sau khi A Giản tỉnh lại có thấy ảo não hay không?"
Thạch bà bà buông việc trong tay xuống, gật đầu: "Tiểu Nguyệt, con đoán rất chuẩn. Sau khi tỉnh lại, tiểu tử kia phát hiện hôm qua mình không đợi được A Thái về đã đi ngủ, tự nhiên thấy hờn dỗi."
"Cũng may sau đó A Thái có qua nói chuyện với hắn, an ủi nói hôm qua đã gặp mặt trò chuyện với hắn rất nhiều, mới có thể dỗ tiểu tử kia vui vẻ đi học."
"Vậy thì tốt rồi. Tính tình A Giản khá cố chấp, đã nhận định chuyện gì là nhất định phải làm. Nếu con đã đồng ý với đệ ấy thì không thể lừa đệ ấy được."
"Còn không phải vậy sao."
"Vậy còn A Thái ca và Nhu Nhu đâu rồi, sao con không thấy hai người bọn họ đâu hết?"
"A Thái ôm Nhu Nhu tới tiền viện rồi, đang ngồi nói chuyện với khách nhân trong đấy."
Phó Nguyệt nhớ đến Thạch bà bà vẫn chưa biết thân phận của Bùi Mặc nên nàng liền kể chuyện tối qua cho bà nghe.
"Thật sao?" Thạch bà bà vui mừng thay nàng. "Đúng là lão thiên gia có mắt mà, người tốt tất có báo đáp."
Thạch bà bà xoay người, cúi người cảm tạ thiên địa bồ tát một lần. Phó Nguyệt không biết làm sao đành để lão nhân gia lạy.
"Chúng con đều rất tốt, Thạch bà bà, bà mau ngồi xuống đi." Phó Nguyệt đỡ bà ngồi xuống.
Thạch bà bà cười ha hả: "Tìm được người thân, đây là chuyện vui lớn đấy! Chúng ta phải ăn mừng thôi!"
Phó Nguyệt: "Đúng thế, con cũng có ý này. A Dương đang bận việc ở trù phòng sao?"
"Ở đây ở đây, sáng sớm đã bảo hắn đi chuẩn bị, vốn muốn làm tiệc đón gió tẩy trần cho Tiêu Thái. Hiện giờ song hỷ lâm môn!"
"Vậy Thạch bà bà ngồi ở đây một lát đi, để con tới phòng bếp nhìn một cái."
Phó Nguyệt đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trù phòng Tiêu phủ, Thạch Dương đang bận rộn với mấy đồ đệ, khí thế ngất trời.
"Sư phụ, người tới rồi. Mau đến nhìn xem đồ ăn đệ chuẩn bị có được không?" Thạch Dương cầm danh sách các món ăn trưa đưa cho Phó Nguyệt xem.
"Sư tổ!" Nhóm đồ đệ của Thạch Dương hô to một tiếng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu làm việc.
Phó Nguyệt nhìn qua thực đơn, cắt bỏ sửa lại mấy thứ rồi tự mình tới làm.
Đám đồ đệ của Thạch Dương thầm tiến sát đến bên người Phó Nguyệt, vẻ mặt học tập hết sức chăm chú.
Đám người bọn họ là do Phó Nguyệt và Thạch Dương chọn lựa từ trong đám cô nhi ở trong thành và ngoài thành, có khoảng mười bốn, mười lăm, mười sáu thiếu niên trẻ, đã sớm nếm qua đau khổ, nên vô cùng quý trọng những ngày tháng yên ổn như bây giờ, vô cùng hăng hái với việc bái sư học nghề.
Thường ngày, bọn họ sẽ đi theo sư phụ Thạch Dương để học tập. Sư tổ có rất nhiều chuyện cần phải làm, không thể nào mỗi ngày đều tới để chỉ đạo được. Sư phụ nói, chỉ cần sư tổ bắt tay vào làm, học nhiều hay ít phụ thuộc vào sức quan sát và ngộ tính của mỗi người. Vậy nên, lần nào bọn họ cũng muốn quan sát Phó Nguyệt để có thể học hỏi thêm.
Chuẩn bị xong đồ ăn, giải đáp các nghi hoặc của bọn nhỏ, buổi trưa cũng đã đến.
Phó Nguyệt rửa tay lau khô, giao lại phòng bếp cho Thạch Dương, rồi đi ra ngoài tìm Tiêu Thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.