Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 59: Thêu hai mặt 1




Lý Đình cầm lấy một bộ túi tiền hoa mẫu và khăn lên xem xét.
Loại hình thật ra thường thấy, nhưng túi tiền, khăn và hoa lụa phối hợp hình thành nguyên bộ, nhưng bên trên thêu các loại hoa mẫu đơn có hình dáng khác nhau, lại có thể rõ ràng nhìn thấy có mỗi liên hệ với nhau.
Thực sự có nét tinh xảo đặc biệt.
Ngày thường, túi tiền, khăn và hoa lụa này bán đơn lẻ thì giá sẽ không quá cao. Nhưng nếu bán một bộ với ba loại kiểu dáng thế này thì sẽ càng bán chạy hơn.
Sau này cũng có thể để tú nương trong cửa hàng thêu thùa theo bộ như thế này.
Trong đầu Lý Đình nhanh chóng vạch ra hướng buôn bán.
Vì Phó Nguyệt mang đến cho bà một chỉ điểm hay, cho nên bà càng có thiện cảm với Phó Nguyệt hơn.
Lý Đình buông túi tiền ra nói: “Không biết vị tiểu nương tử này xưng hô như thế nào?”
“Phó Nguyệt, bà chủ cứ gọi tên của ta là được.”
“Phó muội muội, món đồ theo bộ này của muội đúng là một ý tưởng hay. Thêu loại hoa mẫu đơn bách hợp này tuy thường thấy, nhưng đường may này cùng màu sắc phối hợp với nhau chỉ nhìn qua đã thấy là thượng phẩm.” Lý Đình nhiệt tình khen.
Phó Nguyệt bình thản đáp: “May mà bà chủ Lý không chê.”
Lý Đình nói tiếp: “Muội vừa mới đến cũng thấy được giá của mấy túi tiền ở cửa hàng chỗ tiền viện của ta được ta rồi. Đương nhiên ta thu mua chỗ hàng này rồi bán lại, chắc chắn giá sẽ phải thấp hơn một chút.”
Lý Đình chậm rãi thương lượng với nàng: “Muội đem các loại hoa văn thêu thành bộ giống nhau để bán, ta sẽ trả thêm một phần tiền, coi như ta mua ý kiến hay này của muội. Đồ vật mới mẻ lúc đầu có thể kiếm được một thời gian, nhưng kế tiếp bảo đảm không đến một tháng đầy đường có thể xuất hiện sẽ xuất hiện trang phục thêu theo loại này, giá cả đương nhiên sẽ hạ thấp.”
Phó Nguyệt cũng không vội mà nói thỏa đáng giá đồ thêu nhỏ này, đây chẳng qua chỉ là một nước cờ mà nàng tung ra thôi.
Hiện tại xem ra, Lý nương tử là người có thể hợp tác được.
Rốt cuộc nếu bà ta có ánh mắt thiển cận không phát hiện được cơ hội làm ăn này, hay là lòng dạ hẹp hòi cứ dựa theo giá cả bình thường trả cho nàng, thậm chí dứt khoát không mua đồ của nàng, sau đó để tú nương của chính mình làm trang phục bán ra ngoài chiếm thời cơ trước…
Phó Nguyệt chỉ có một mình, thế đơn lực mỏng, không có nơi nào dựa dẫm để nói rõ lí lẽ. Nơi này không có Luật bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ.
Không thấy là dù ở hiện đại, những đồ nào có ích lợi thì lập tức đồ nhái đã bay đầy trời hay sao…
Thấy Lý nương tử có thể hợp tác được, Phó Nguyệt đề cập đến một chủ đề khác: “Ở phía trước ta thấy quý cửa hàng có đồ trấn bảo, không biết nơi này của bà chủ có thu mua sản phẩm thêu hai mặt hay không?”
Vẻ mặt khôn khéo của Lý Đình hơi ngẩn ra một lát, âm thầm hít một hơi.
Phải biết rằng Lý gia ở Giang Nam là nơi truyền thừa thêu hai mặt, nhưng đều một mạch nắm giữ ở trong tay gia chủ, bà chỉ là một cô nương dòng bên nên chưa có cơ hội học tập, chỉ có thể mua thành phẩm về.
Lúc này vậy mà lại có một tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp chủ động tìm tới cửa đưa sản phẩm thêu hai mặt?
Lý Đình nửa tin nửa ngờ hỏi: “Đồ thêu hai mặt thêu đương nhiên sẽ mua. Chẳng qua là để học được tay nghề này cũng rất tốn công sức … Trong tay tiểu nương tử cũng biết kỹ thuật thêu này sao?”
Phó Nguyệt cũng không giải thích, trực tiếp lấy hai cái mặt quạt thêu con mèo mập ú còn dư lại từ trong bao quần áo ra, đặt chúng ở trước mặt Lý Đình.
Lúc này Lý Đình bày tỏ thái độ nghiêm trang, cẩn thận nghiêm túc nâng mặt quạt lên xem xét.
Chỉ thấy trên mặt quạt hình tròn có thêu một con vật có hình dạng quái dị… là mèo sao?
Lý Đình hơi nhíu mi, cẩn thận phân biệt một phen.
Đây là mèo!
Chủ tiệm ở cách vách nuôi một con mèo vàng mập mạp, con vật được thêu trên sản phẩm này tuy nhìn hơi quái dị một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một con mèo đang ngủ cùng vồ bướm.
Hơn nữa càng kỳ quái hơn chính là, tuy con mèo này được miêu tả khác với những hình con mèo trước đó, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác ngứa ngáy trong lòng, nhìn thoáng qua rồi lại muốn nhìn lâu hơn!
Nhìn một lúc lâu, liền thấy…… rất đáng yêu?
Nếu Lý nương tử biết đến một từ ngữ hiện đại, loại cảm giác này gọi là “dễ thương”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.