Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 70: Tâm sự đêm khuya 2




Tiêu Thái ôm Phó Nguyệt, đặt cằm ở trên đầu nàng, một mặt yên lặng mà nghe kế hoạch của Phó Nguyệt, một mặt không nhịn được mà cảm khái tận đáy lòng, nương tử quá tài năng, quá lợi hại!
Tận sâu trong đáy lòng hắn bất giác hiện lên một tia áy náy bản thân không xứng với Phó Nguyệt.
Sau khi hồi thần lại, mạnh mẽ đè ép ý niệm này xuống đáy lòng, hắn xiết chặt tay ôm lấy Phó Nguyệt.
Nàng đã là nương tử của Tiêu Thái hắn, cần gì bận tâm hắn có xứng hay không xứng! Dù sao chỉ cần Phó Nguyệt không chê, không bỏ hắn đi, cùng lắm thì tính mạng này của hắn giao cho nàng, để mặc nàng sai khiến.
Ý niệm của Tiêu Thái chẳng qua chỉ xuất hiện trong giây lát, nghe thấy Phó Nguyệt lại thở dài, Tiêu Thái xoa xoa mái tóc đen rối tung của nàng: “Đừng lo lắng, nàng muốn làm gì thì cứ làm, tóm lại ta sẽ ủng hộ nàng. Cho dù cuối cùng không thành công thì nàng sẽ thêu thùa, ta sẽ săn thú, chẳng lẽ chúng ta còn không có cơm mà ăn sao?”
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Có người gánh vác áp lực, trong lòng Phó Nguyệt cũng yên tâm hơn.
Thử một lần mới biết tương lai sẽ như thế nào!
Phó Nguyệt lại nhào vào lồ ng ngực của Tiêu Thái, đỡ ngực hắn làm nũng: “Vậy chàng phải giúp đỡ ta nhé!”
“Giúp!”
**
Ngày hôm sau, Tiêu Thái liền mời Dương Tứ gia gia tới giúp Phó Nguyệt.
Dương Tứ Đào khoảng 50, 60 tuổi, bọn con cháu trong nhà ông đều làm ăn phát đạt, cuộc sống hàng ngày suôn sẻ, thân thể vẫn rất cường tráng.
Mỗi ngày ông ta đều cùng mấy người gàn dở trong thôn chơi cờ với nhau đến phát chán, nghe thấy Tiêu Thái tới cửa mời, thấy có thể tìm được việc mới để làm, ông liền đứng dậy theo Tiêu Thái trở về Tiêu gia.
“Dương Tứ gia gia, ngài chế tác xem.” Phó Nguyệt đỡ lão gia tử ngồi ở chính đường, pha một ly trà cho ông.
“Tiểu tử Thái nói, ngươi muốn tạo ra một cái lò nướng gì hả? Đồ đâu? Ta nhìn xem.”.
Phó Nguyệt lấy bản vẽ, trải rộng ra trên mặt bàn.
Dương Tứ Đào cẩn thận đánh giá trong chốc lát: “Phong cách này hơi giống lò gạch, để ta và tiểu tử Liệt làm thử xem.”
Sau đó ông chỉ vào một tầng lò nướng trên bản vẽ, rồi khai thông với Phó Nguyệt một phen.
Phòng bếp của nhà Tiêu Thái vốn không lớn, chỉ có thể xây lò nướng ở ngoài phòng.
Tiêu Thái đưa Dương Tứ gia gia đi một vòng quanh nhà, bởi vì lò nướng đẩy hơi ra, cho nên cuối cùng quyết định đắp lò ở chỗ vườn rau hậu viện, dựa vào phòng bếp, đến lúc đó chỉ cần dựng một cái lều cho lò nướng là được.
Các loại nguyên liệu như đất đỏ, cát, vụn gỗ, rơm rạ, còn có giá sắt ở bên trong đều phải tìm nơi khác để đặt làm.
Lão gia tử cầm bản vẽ lên, chắp tay sau lưng về nhà, không chịu ở lại dùng cơm.
Tiêu Thái liền tiễn lão gia tử về Dương gia, sau đó lại chạy vào trong thành một chuyến tìm tiệm thợ rèn đặt làm giá sắt. Mua bùn, cát và những vật dụng của lò gạch ở bến tàu.
Bôn ba hai ngày, chờ đến khi đã gom đủ đồ vật, Tiêu Thái lại mời Dương Tứ gia gia đến nhà một lần nữa.
Dương Tứ gia gia lớn tuổi, cho nên chỉ cần hắn mở miệng chỉ đạo, Tiêu Thái làm việc, chậm rãi đắp nền cho bệ bếp, lớp cách nhiệt ở bên trên, lớp giữ ấm, kết cấu mặt trên, v..v.
Lúc này Phó Nguyệt không làm được gì. Nàng liền buông tay để ba người bọn họ làm việc ở hậu viện.
Về phần người thứ ba là Tiêu Giản, cậu bé chính là góp vui mà thôi…
Lão gia tử đã lớn tuổi, răng không tốt, Phó Nguyệt chuẩn bị cơm trưa là những món ăn hơi mềm lại dễ tiêu hoá.
Nấu canh trứng, nấm xào rau xanh, thịt heo hầm miến, hành lá nấu đậu hủ, canh cá trích đậu hủ, ăn kèm với cơm tẻ thơm tho mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.