Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 71: Đắp lò nướng 1




Làm xong cơm, khi mùi hương tràn ngập toàn viện thì ba người kia cũng đắp xong lò nướng và bước tới.
Tiêu Thái là lao động chính, tay đầy bùn, quần áo dính một chút. Mà Tiêu Giản tránh ở sau chân lão gia tử ngược lại còn dơ hơn cả Tiêu Thái! Trên mặt, trên tay, trên người đều là bùn, giống như lăn lộn ở dưới bùn vậy.
Tẩu tử là người thích sạch sẽ, từ sau khi nàng tới đây, trong nhà quy định trước khi dùng cơm và sau khi ăn xong phải rửa sạch tay, khi trời không lạnh thì dường như mỗi ngày đều tắm rửa thay quần áo sạch.
Chơi đùa một hồi, khi tỉnh táo lại thì trên người đã dơ thành như vậy……
Cậu bé lo lắng tẩu tử thấy bộ dáng này sẽ thấy mình không ngoan mà tức giận, Tiêu Giản lén trốn sau chân Dương Tứ gia gia, giương mắt nhìn sắc mặt của tẩu tử.
“Ca ca xấu xa”
Tiêu Thái cũng mặc kệ cậu bé, bản thân cũng mím môi chế giễu, tự mình đi sang một bên rửa tay.
Lão gia tử thấy bộ dạng chột dạ của Tiêu Giản như vậy, suy đoán có lẽ Phó Nguyệt cũng giống như bà vợ nóng tính kia của nhà ông, thấy đám con cháu nghịch ngợm liền dùng gậy gộc dạy dỗ.
Ông lão mềm lòng, cân nhắc vài câu nói đỡ cho Tiêu Giản.
“Con nít mà, nghịch ngợm cũng là chuyện thường. Đây là… Đây là phụ giúp mang một ít bùn cho tiểu tử Liệt mà không chú ý, làm dính một ít bùn đất…”
Tiêu Giản chớp chớp mắt, gật đầu phụ họa Dương Tứ gia gia.
Đúng là mình phụ giúp!
Phó Nguyệt nhìn một già một trẻ, lập tức dở khóc dở cười.
Nàng cũng không phải là người nghiêm khắc cổ hủ, chẳng qua là trẻ con thân thể yếu ớt, đụng vào bùn trong thời gian dài sẽ bị nhiễm vi khuẩn, rất dễ sinh bệnh.
Nhìn bộ dáng thấp thỏm kia của Tiêu Giản, có lẽ cũng biết lỗi rồi.
Phó Nguyệt vươn tay về phía Tiêu Giản: “Được rồi, ra đây đi. Nhanh tắm rửa sạch sẽ, bữa cơm đã xong rồi!”
Thấy tẩu tử không tức giận, Tiêu Giản cũng thả lỏng, nắm lấy tay Phó Nguyệt, ngoan ngoãn mà đi rửa mặt thay đổi quần áo.
Trên bàn cơm, Phó Nguyệt đặt một chén canh trứng ở trước mặt mỗi người.
Vàng óng ánh, sóng sánh, ở giữa được phết một ít nước tương, vài đoạn hành xanh non được rắc lên điểm xuyến. Màu sắc tươi sáng này khiến người ta thấy thoải mái, muốn ăn một ngụm.
Dương Tứ Đào thưởng thức một lát, canh trứng trước mặt Tiêu Giản đã vơi đi một nửa.
Lão gia tử múc một muỗng, mới vừa cho vào miệng, mùi thơm của canh trứng đã bùng nổ ở đầu lưỡi, còn có thể nhai được hạt thịt nhỏ trong canh.
Ông dùng cái muỗng đẩy canh trứng trong chén ra, bên trong thế mà còn ẩn giấu một con tôm màu hồng và mềm mại. Chẳng trách hương vị lại tươi ngon như thế.
Nhìn thấy động tác của lão gia tử, Phó Nguyệt múc một chén canh cá ra đặt tới trước mặt ông.
“Đây là cá mà trước đó vài ngày A Thái bắt được ở con sông phía tây, nhân tiện bắt được một ít tôm, cháu liền hấp nó lên. Tứ gia gia có ăn quen không?”
“Cho tôm vào vừa tươi vừa thơm, ăn rất ngon.” Lão gia tử nói xong lại múc ra một muỗng lớn chan vào cơm tẻ, quả nhiên…… Chỉ cần dùng canh trứng này đi kèm với cơm, ông có thể ăn được hai chén lớn!
Thấy lão gia tử thích, Phó Nguyệt cũng vui vẻ, ý bảo lão gia tử nếm thử những đồ ăn khác.
Trước mặt là đồ ăn ngon, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng chén đũa va chạm vào nhau.
Ba người lớn, một người nhỏ, giải quyết hết cả bàn đồ ăn này. Còn dư lại nước canh của thịt heo hầm miến đều bị Tiêu Thái ăn sạch cùng với cơm tẻ.
Ăn cơm xong, Dương Tứ Đào và Tiêu Giản đồng thời hơi ngả ra, vuốt v e cái bụng no căng, vẻ mặt thỏa mãn.
Hương vị của bữa cơm còn vương lại, tuy đều là đồ ăn mà nhà nông thường làm, nhưng nhưng hương vị mà Phó Nguyệt làm còn ngon hơn so với tay nghề vài thập niên của bà vợ nhà mình.
Dương Tứ Đào khen ngợi Tiêu Thái: “Tiểu tử ngươi đúng là số may! Có thể cưới được nương tử có tay nghề tốt như vậy. Con người sống cả đời này chẳng phải là mỗi ngày chỉ ăn ăn uống uống hay sao……”
Tiêu Thái gãi gãi cái ót, không hề chột dạ nhận lấy câu khích lệ này, chỉ cười toét miệng trông có vẻ hơi khờ khạo một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.