Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 72: Đắp lò nướng 2




Lò nướng đã đắp xong, phải hong gió một hai ngày rồi mới đốt lửa thử xem.
Không còn chuyện gì khác, lão gia tử liền dự định cáo từ.
Phó Nguyệt lấy ra một túi tiền, bên trong có một lượng bạc, lặng lẽ đưa cho Tiêu Thái.
“Hai ngày nay làm phiền lão gia tử chạy qua chạy lại, chỗ này là một chút tấm lòng của chúng cháu.” Tiêu Thái đưa túi tiền cho lão gia tử.
Dương Tứ Đào vừa thấy cử chỉ này của hắn, biết là đưa thù lao cho ông.
Một tay ấn túi tiền trở lại tay Tiêu Thái: “Đứa nhỏ này! Làm gì vậy? bản vẽ lò nướng là nương tử ngươi vẽ, người làm là ngươi. Ta chỉ đứng ở bên cạnh mở miệng chỉ đạo, sao có thể lấy tiền của ngươi chứ!”
Tiêu Thái thành khẩn mà khuyên ông: “Không thể nói như vậy, nếu không có ngài đứng bên cạnh chỉ đạo, cháu cũng sẽ không làm được cái này. Công lao của ngài cũng không nhỏ.”
“Không muốn không muốn, ngươi cất đi. Bếp lò này có dùng được hay không còn chưa biết, về sau chính ngươi còn phải coi chừng. Ta chỉ động miệng nói, còn ăn một bữa ngon ở nhà ngươi. Toàn đồ thịt cá và rượu ngon, chẳng lẽ ta cũng phải trả tiền cho ngươi sao?” tính tình của Lão gia tử cũng bướng bỉnh, nói không nhận liền không nhận.
Nhà Dương Tứ Đào đám con cháu đều làm ăn phát đạt, từ khi ông lui về trong thôn dưỡng lão, mỗi tuần mỗi nhà đều sẽ hiếu kính tiền cho ông. Chẳng qua ông thấy có việc mới mẻ nên đến chỉ đạo Tiêu Thái, đều là người ở trong thôn, giúp một chút việc sao có thể lấy tiền của bọn họ.
Giúp tiểu bối một chút việc mà còn lấy tiền, Dương Tứ gia ông còn mặt mũi nào ở trong thôn nữa, chẳng phải chỉ chờ những ông bạn già kia chê cười hay sao!
Hai người bọn họ đứng ở đó đẩy qua đẩy lại, lão gia tử không chịu nhận lấy, xoay người liền đi, Tiêu Thái cũng bất đắc dĩ.
Phó Nguyệt nghĩ giữa trưa lão gia tử ăn ngon lành, liền muốn giữ ông lại ăn cơm chiều: “Tứ gia gia, ngài không chịu nhận tiền, thế thì ở lại ăn cơm chiều đi, để chúng cháu biểu đạt lòng biết ơn được không?”
Dương Tứ Đào xua xua tay, trưng ra bộ mặt nhăn nhó: “Không được không được! Hai người trẻ tuổi các ngươi thật nhiều lễ tiết, tấm lòng của các ngươi ta nhận. Nếu để tứ nãi nãi các ngươi biết ta mặt dày ăn vạ các ngươi hết bữa nọ đến bữa kia, thế nào bà ấy cũng tới cửa túm cổ ta cho mà xem.”
Phó Nguyệt cùng Tiêu Giản đứng ở bên cạnh bị chọc cười bởi bộ dáng tỏ ra hài hước của ông lão.
Trong thôn, Dương Tứ nãi nãi nổi tiếng với cái chày cán bột trong tay, dùng để cán bột cũng tốt, đánh con cháu cũng giỏi. Nếu không làm sao Dương gia có được thịnh vượng như vậy!
“Được rồi, cứ như vậy đi, ta đi đây!” Dương Tứ Đào chắp tay sau lưng, bước chân khệnh khạng hình chữ bát, chậm rãi đi ra khỏi nhà họ Tiêu. Giữa trưa ăn hơi nhiều một chút, tìm các bạn già chơi cờ cho tiêu cơm mới được.
Tiễn lão gia tử đi, Tiêu Thái nhìn cái túi nhỏ trong tay, sau đó đưa nó cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt nhận lấy bạc rồi nói: “Lão gia tử thật sự không chịu nhận thì thôi, chờ khi lò nướng này của chúng ta sẵn sàng, ta làm ra bánh mì điểm tâm thì mang qua cho Tứ gia gia vậy.”
Tiêu Thái đáp: “Được.”
Tiêu Giản tuy mới ăn cơm xong, hiện tại bụng no nê, nhưng nghe tẩu tử nói sẽ làm bánh mì liền hưng phấn mà nói: “A Giản cũng muốn ăn bánh mì!”
“Mèo nhỏ ham ăn, sẽ có phần của đệ!” Phó Nguyệt chọc xuống cái bụng nhỏ nhô ra của cậu bé “Đệ có vội vàng đến mấy cũng vô dụng, phải chờ ca ca đệ làm xong lò nướng đã.”
“Hôm nay đệ và ca ca đã đắp xong lò nướng, không thể dùng ngay lập tức sao?”
“Còn phải hong khô, chờ cho bếp lò đông lại và rắn chắc hơn đã. Không thể dùng ngay lập tức được.”
“Vậy hong khô mất bao lâu? Hong khô xong A Giản sẽ có thể ăn bánh mì sao?”
……
Đuổi bé A Giản ngày càng lanh lợi nhiều vấn đề đi, Phó Nguyệt đánh một giấc ngủ trưa ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.