Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 79: Khách mời 1




Trương thẩm nói một số chuyện trong nhà từ đầu làng đến cuối ngõ, Phó Nguyệt nghe, cũng hiểu rõ hơn quan hệ giữa con người với nhau trong thôn.
Nhà ai thích hợp qua lại nhiều hơn, nhà ai nhiều chuyện xấu tính, muốn giữ thể diện mà tránh xa một chút.
Nói nói cười cười trong chốc lát, Trương thẩm chuyển đề tài, nhắc tới nguyên nhân hôm nay tới cửa.
“Chẳng phải là hai ngày nữa là sinh nhật của ta hay sao, hôm kia còn phiền các ngươi đi vào trong thành tiện thể nhắn cho tiểu tam tử nhà ta. Các ngươi cũng tới ăn chung một bữa cơm xoàng đi.”
Người ta đã chủ động tới cửa tới mời khách, hơn nữa quan hệ hai nhà thân thiết, đương nhiên Phó Nguyệt sẽ không từ chối.
“Đã là sinh nhật của thẩm thì ngày đó chúng cháu sẽ tới cửa xin ly rượu mới được. Hai người nhà cháu đều ăn nhiều, thím và các tẩu tử đừng ghét bỏ nhé.”
Nhìn bộ dáng trêu đùa của Phó Nguyệt, Trương thẩm cùng Vương nhị tẩu đều bật cười.
“Không chê, không chê, các ngươi có thể tới, thím vui mừng còn chẳng kịp nữa là.” Trương thẩm thân mật mà vỗ vỗ đầu gối Phó Nguyệt, nếp nhăn nơi khóe đều tràn đầy niềm vui.
Sau một hồi nói giỡn, Phó Nguyệt cũng không chậm trễ việc thêu thùa trong tay, hoa văn trên túi tiền đã thêu xong, Phó Nguyệt lấy kéo cắt chỉ.
Suốt buổi chiều Trương thẩm và Vương nhị tẩu tử nói chuyện, ánh mắt cũng thường thường ngắm đến đồ trong tay Phó Nguyệt.
Kim chỉ tung bay, nhìn cũng không rõ.
Ở chung cùng nhau hơn nửa buổi chiều, Trương thẩm dần dần quen thuộc tính cách của Phó Nguyệt. Hiền hoà trầm ổn, nhắc đến đề tài nào nàng cũng có thể thường thường đáp lại vài câu, nhưng lại không hề đánh giá linh tinh người khác.
Là một cô nương thông minh và khiêm tốn.
Thấy Phó Nguyệt dừng tay, rốt cuộc Trương thẩm không nhịn được nữa, tò mò mà nhìn thêu phẩm trong tay nàng: “Đây là thêu túi tiền hả?”
Thấy Trương thẩm tò mò, Phó Nguyệt cũng không cất giấu, hào phóng mà đưa thêu phẩm cho Trương thẩm, để bà nhìn kỹ: “Đúng vậy, túi tiền của A Thái ca đã bị mài mòn hết rồi, cháu làm túi tiền mới cho chàng ấy. Vừa mới thêu xong, sau đó cháu sẽ cắt và khâu lại.”
Trương thẩm lau lớp mồ hôi mỏng trong tay vào góc áo, mới tiếp nhận cái khăn. Vương nhị tẩu tử cũng không nhịn được mà ghé sát vào nhìn.
Hình thêu hơi kỳ quái, nhưng có thể nhận ra là một nam tử khí phách anh dũng đang bắn tên, ngay cả chim ưng bay lượn được đơn giản hóa cũng sinh động như thật, liếc mắt một cái đã hiểu rõ thêu cái gì.
Chờ đến khi Trương thẩm lật mặt sau của cái khăn lên, vẫn và hình ảnh giống như đúc mặt trước, không thấy đầu sợi chỉ, thế mà lại là thêu hai mặt!
Trương thẩm và một ít đám nương tử trong thôn cũng sẽ tự mình khâu vá quần áo. Mua vải về tự mình làm luôn rẻ hơn so với trang phục.
Nhưng số nương tử biết thêu hoa chẳng có nhiều, càng miễn bàn là thêu hai mặt.
Bà đi vào tiệm vải trong thành cũng từng gặp thứ đồ đẹp này, nghe nói giá rất cao, cũng không dám đến gần xem, sợ chạm vào làm hỏng mất!
Trương thẩm cẩn thận mà trả lại khăn cho Phó Nguyệt: “Tay nghề này của Tiểu Nguyệt không bình thường, có thể thêu cả hai mặt.”
Phó Nguyệt cười cười: “Cháu gặp được một vị ân nhân, may mắn học được tay nghề này.”
“Vậy cũng là ngươi có vận may, chuyện tốt như vậy sao người khác lại không gặp được chứ?!”
Phó Nguyệt đã có tay nghề này, Tiêu Thái lại biết săn thú, về sau cuộc sống của nhà họ Tiêu tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Trương thẩm liền cảm thấy vui mừng thay cho Tiêu Thái.
Mấy năm trước, cuộc sống của Tiêu Thái không dễ dàng, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, nhưng mọi người cũng không giàu có gì, giúp đỡ cũng có hạn, hơn nữa tiểu tử Tiêu Thái kia là người mạnh mẽ, bà chỉ có thể thường thường trông nom Tiêu Giản mỗi khi Tiêu Thái lên núi.
Nhìn hình vẽ tinh xảo và xinh đẹp trên khăn, Trương thẩm liền chép miệng: “Nếu sớm quen cháu vào mấy thập niên trước, ta sẽ mặt dày học thêu với cháu. Nữ nhân biết thêu thùa như có thêm một nghề, nói không chừng còn ưu việt gấp ba lần so với nam nhân chỉ biết trồng trọt kia! Đáng tiếc ta sinh ra ba tên tiểu tử, chẳng có khuê nữ.”
Vương nhị tẩu tử vốn đang ngồi ở bên cạnh thưởng thức cái khăn này, nghe mẹ chồng mình nói như vậy, môi mấp máy một chút, nhưng vẫn nhịn xuống không mở miệng.
Nếu có thể học được, nàng cũng muốn đi theo Phó Nguyệt học.
Nhưng đây là tay nghề kiếm cơm của người ta, không thân chẳng quen sao có thể tùy tiện dạy ngươi chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.