Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 99: Đoan Ngọ vào thành 1




Liễu xanh ngấm nhiều nước mưa mà rủ nặng xuống. Bánh trưng được quấn với sợi dây ngũ sắc.
Ngày tết Đoan Ngọ, không lâu sau khi ba người Tiêu gia tắm gội tế tổ, Tôn Trường Minh đã tới nhà.
Phó Nguyệt mang đ ĩa điểm tâm lên mời ông: “Sư phụ, đây là điểm tâm mấy ngày gần đây ta làm, ngài nếm thử trước. Cơm trưa phải chờ một lát.”
Tôn Trường Minh: “Không vội. Ngươi cứ từ từ mà làm, ta chơi cùng A Giản là được”.
Chơi cùng Tiêu Giản một lát, Tiêu Thái liền bưng thức ăn lên nhà chính.
Gà rán cung đình, bắp cải luộc, thịt xào, cá chạch chiên xù, thịt lợn luộc thái miếng và những món ăn ngon khác lần lượt được bưng lên bàn.
Tươi ngon, cay nồng tràn ngập trong gian nhà ở, đúng là một bữa tiệc dành cho những người háu ăn.
Từ trước đến nay Tôn Trường Minh không phải là người coi trọng nhu cầu ăn uống, vậy mà hiếm khi cũng ăn no căng bụng một lần.
Sớm ăn xong bữa cơm trưa, Phó Nguyệt còn lấy một ít điểm tâm đưa cho sư phụ mang về.
Chờ đến khi Tiêu Thái dọn dẹp ổn thỏa, khóa kỹ cửa viện, ba người cùng nhau đi vào trong thành.
Ngày Tết Đoan Ngọ, toàn bộ chợ ở cả phía đông và phía tây đều mở cửa, trên đường người đi lại ghé sát vào nhau, chen chúc đến phát sợ.
Tiêu Thái đưa hộp đồ ăn trong tay cho Phó Nguyệt, túm Tiêu Giản lên ôm vào trong ngực, hơi hơi nghiêng thân, đi trước che chở cho Phó Nguyệt.
Vì tránh cho điểm tâm bị chen chúc mà bẹp, hôm nay bọn họ cố ý chọn cái hộp đồ ăn lớn để cất, lúc này đề ở trong tay chen chúc đi qua bờ sông không tiện chút nào.
Phó Nguyệt ghé sát vào Tiêu Thái nói: “A Thái ca, chúng ta mang điểm tâm tới tiệm vải Lý Ký đi. Chờ xem xong thi đấu thuyền rồng thì lại tới lấy hộp đồ ăn, tiện thể ta mua một ít vải vóc tơ lụa.”
Nghe Phó Nguyệt nói có lý, Tiêu Thái liền lôi kéo nàng thay đổi tuyến đường đi đến khu chợ phía đông.
Trong tiệm vải người đến người đi, thấy Phó Nguyệt tiến vào, Hạ Hà quản sự đi tới đón nàng đi vào trong hậu viện nghỉ chân.
“Hôm nay sao Tiểu Nguyệt lại tới thế?”.
“Ngày hội Đoan Ngọ, ta cùng người nhà đi chơi.”
“Đúng vậy, hôm nay trong thành thật náo nhiệt, các ngươi có đi tới kênh đào kia xem đua thuyền rồng không.”
“Ta cung đang có dự định này.” Phó Nguyệt cười đưa hộp đồ ăn trong tay qua nói: “Đây là điểm tâm tự tay ta làm, đưa cho Đình tỷ cùng mọi người nếm thử. Hôm nay sao không gặp Đình tỷ vậy?”
Phó Nguyệt tò mò mà nhìn.
Từ lúc tiến vào cửa hàng đến hậu viện này, cả đoạn đường cũng không thấy bóng dáng của Lý Đình.
Hạ Hà thu lại cười, hơi hơi ưu sầu: “Hai ngày trước tiểu thư nhà ta ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, phu nhân vẫn tự mình chăm sóc.”
Phó Nguyệt quan tâm nói: “Hài tử như thế nào?”
“Thầy thuốc cho thuốc mấy ngày, hiện nay đã rất tốt. Chẳng qua thân thể tiểu thư không khoẻ mà không có hứng ăn, cơ thể gầy ốm không ít, phu nhân cũng thật lo lắng.”
Người không sao cả là tốt rồi.
Phó Nguyệt chỉ chỉ hộp đồ ăn kia: “Chỗ điểm tâm này, phần lớn đều dùng sữa bò, bột mì, trứng gà, đường trắng cùng mứt táo, quả mận theo mùa, con nít cũng có thể ăn. A Giản nhà ta ăn rất vui vẻ đó.”
Hạ Hà vui mừng mà ôm hộp đồ ăn, thử nhiều biện pháp cũng được: “Vậy ta thay phu nhân nhà ta mặt dày nhận lấy. Vừa lúc buổi chiều phu nhân muốn tới cửa hàng nhìn xem.”
“Vậy muộn chút ta sẽ quay lại đây một chuyến. Người nhà ta còn chờ ở bên ngoài, ta đi trước.”
Cửa hàng bận rộn, Phó Nguyệt bảo Hạ Hà dừng bước, đơn giản nói vài câu liền đi ra ngoài tìm Tiêu Thái.
Tiêu Thái ôm Tiêu Giản chờ tại chỗ, Phó Nguyệt đi tới kéo khuỷu tay của Tiêu Thái, hai người chen qua đám người đi tới bờ kênh đào.
Còn chưa tới bờ sông, tiếng hò hét ầm ĩ vui mừng đã ập tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.