Xuyên Không Về Thời Trần

Chương 11: Đối đầu hậu duệ Triển Chiêu




Trần Nguyên núp trong bụi rậm,sau khi cởi hết bộ lễ phục tân nương.Lúc này đang không biết loay hoay để tìm lối ra trong khu biệt viện này.Lúc này hắn đang đang cầm dao và sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào.Trong lòng thầm nghĩ
-Hoàng thượng à sao ngươi lại cho ta làm cái nhiệm vụ này chứ giờ thoát ra cũng không xong,người hại ta rồi.Nguyễn An,Ngô Tinh hai tên chết bầm nhà ngươi mau đến cứu ta!
Lúc này biệt viện đám người Nguyễn An đã leo lên nóc nhà để chuẩn bị tiếp ứng thì một mũi tên bay tới.Nguyễn An nhanh chóng dùng trường kiếm chém đứt thành sáu đoạn thì bỗng vô số ngọn đuốc sáng chói đang bay về phía họ.
Nguyễn An lúc này la lớn:
-Chạy nhanh bọn chúng rải lưu huỳnh khắp nơi trong biệt viện này rồi!
Nói xong thì nhóm người Nguyễn An bèn tìm chỗ núp.Nhưng lửa gặp với lưu huynh làm nổ banh một dãy tường trong biệt viện.Lúc này các tên hộ vệ tay cầm giáo ra khiêu chiến.Nguyễn An lúc này lấy pháo hiệu ra bắn.Đám hộ vệ lúc này lao lên như hổ đói.Tay cầm kiếm chém loạn xạ.Lúc này Trần Nguyên sau khi nghe tiếng nổ long trời thì chạy ra.
Nguyễn An đã giáp chiến với bọn hộ vệ. Đánh nhau cực kỳ kịch liệt,Nguyễn An đem đem tất cả mọi người phân ra ba đường,từ cửa chính đến cửa hông với ý đồ thu hút bọn hộ vệ và bọn cao thủ trong biệt viện này, tạo cơ hội cho Trần Nguyên.
Lúc này những tên cao thủ đang bay qua tường vây thứ nhất quanh biệt viện.Lúc này Nguyễn An đã tiến lên phía trước chém giết đến nỗi bộ giáp đang đeo trên người thành một màu đỏ sẫm.Lúc này hộ vệ trong biệt viện đã kịp phản ứng, muốn trước tiến thêm một bước, đều cực kỳ khó khăn.
Ngô Tinh cầm đao,cầm đao chém xuống giết chết một tên hộ vệ.Ngô Tinh lúc này thở hồng hộc,nói:
-Nguyễn An nếu như chúng ta không chạy!Bọn người Nguyên dùng cung tiễn thì chúng ta có thể không trốn được mà thành nhím đấy!
Nguyễn An quan sát đây đúng là chỗ nguy hiểm,lập tức giơ kiếm lên, đánh tới phía trước, quát: "Giết lên trên bậc thang!"
Trên bậc thang, lưng tựa phòng ốc, hơn nữa địa hình tương đối hẹp, có thể làm cho ưu thế nhân số của biệt viện giảm xuống rất nhiều.
Ngô Tinh và Nguyễn An cùng với đám quân Túc Vệ ở cùng một chỗ, xông về phía trước, mọi người bên cạnh ào ào đuổi theo, sau một lát,đám người hộ vệ chết la liệt, rõ ràng bị bọn hắn giết đến bậc thang kia.
Lúc này ở bậc thang sau khi giết xong đám hộ vệ thì Nguyễn An thấm mệt nói với Ngô Tinh:
-Bắn pháo hiệu khoảng một canh giờ quân cứu viện sẽ tới!
Trong căn phòng Nguyễn An đang đứng trước mặt không hề biết bên trong chứa đầy hỏa dược.Liền bị hai tên hộ vệ châm lửa đốt.Linh tính mách bảo Nguyễn An đang có điều gì nguy hiểm đang cận kề mình,hắn liền hét lớn:
-Ra khỏi chỗ này mau lên!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có một tiếng nổ mạnh vang lên, quyền căn phòng nổ tung tóe.Lúc này Ngô Tinh đứng cạnh cầm đao , nhìn cũng không nhìn, liền chém một đao tới.
Trường kiếm quỷ dị đâm về bên hông Ngô Tinh,Ngô Tinh hồn nhiên không sợ,đao tiếp tục chém ra không thèm thủ.Lúc này Nguyễn An bắt lấy tay cầm kiếm,tên cao thủ lập tức lúng túng, hắn cảm giác cánh tay mình như là bị cái gì chế trụ, thân thể vào không được, nhảy ra không xong, mắt thấy cái búa kia bổ tới trước mặt, đã không còn cách nào né tránh.
Hét lên một tiếng bị Ngô Tinh cho một đao bay đầu.
Nguyễn An hét lớn:""Cứu viện của mật thám đã tới,mọi người kết trận""
Không cần hắn nói, thanh âm kêu thảm thiết kia qua đi, tất cả cửa sổ đồng thời bị đối phương đập vỡ, nguyên một đám thân ảnh kiện tráng xuất hiện, nhảy ra khỏi trong phòng.
Cũng may đám người Nguyễn An đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ,tuy mật thám quân Nguyên tuy nhiều tất cả đều là cao thủ nhưng những tên mật thám kia vừa mới xuất hiện, liền bị tổn thất thảm trọng, rất nhiều bị giết, thi thể nằm vật trên cửa sổ, ngay cả những người dũng cảm vọt ra, cũng lập tức bị đá ngã xuống trên mặt đất.
Nguyễn An biết rõ,đây chỉ là nhóm dò đường cao thủ chân chính còn chưa tới.
Lúc này hộ vệ đã vây công bọn người Nguyễn An, tổn thất không sai biệt lắm, khoảng gần một trăm người,Nguyễn An chợt nghe sau lưng truyền đến một đoàn tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo, một tiếng hét lớn "a!" vang lên.
Cửa lớn dày đặc vỡ tung,một hán tử mới hai mươi tuổi,trực tiếp đi về phía Nguyễn An.
Khóe miệng của Nguyễn khẽ cười,nói:
-Triển Châu hậu duệ Triển Chiêu từ thời nào mà đầu nhập làm con chó cho nhà Nguyên vậy!
Lúc này hán tử kia không nói không ràng cầm trường kiếm bay tới đánh tới tấp.Nguyễn An vội vàng tránh né.Thì trường kiếm của Triển Châu đã đâm vào cột gỗ,chỉ thấy cột gỗ gẫy đôi thành hai đoạn.
Nguyễn An không dám khinh thường vội vàng né tránh,cả người nhảy lên cao dùng đao bổ phía Triển Châu.Sau lưng Triển Châu một đám hộ vệ vừa vây công Nguyễn An,đám còn lại thì chạy lên cầu thang vây công Ngô Tinh.Cầu thang lúc này Ngô Tinh cùng đám quân mình tử chiến nhưng trên mặt hắn không có chút gì sợ sệt.Lúc này Ngô Tinh hai chân đạp lên thành cầu thang bay lên cao.Lúc này bọn hộ vệ không ngờ công lực Ngô Tinh xuất chúng đến nỗi thần sầu như vậy.
Thời điểm bọn hắn đang còn ngạc nhiên thì Ngô Tinh tận dụng thời cơ bay lên, một cước đá vào trên người đi đầu tiên, đằng sau mặc dù có rất nhiều người đỡ, nhưng người nọ vẫn bay ra ngoài, hơn nữa, mấy người sau lưng cũng ngã lăn xuống, đến người thứ 7 mới tạm đứng yên.
Lúc này quân lính Ngô Tinh liền giơ giáo lên hô:
-Ngô đại ca giết hết bọn chúng đi.
Đám người hộ vệ hoảng loạn một trận, lập tức có người hô:
-Viện quân của quân Trần đã tới rút thôi!
Trần Nguyên mới vừa giết xong một tên hộ vệ ra ngoài tới phía trung tâm biệt viện,thấy xung quanh hắn toàn là xác chết,máu chảy loang lổ khắp nơi.Có xác thì bị mất nửa phần thân,cảnh tượng xung quanh hết sức kinh dị.Lúc này Trần Nguyên vừa đi vừa kiếm viện binh.Bấc giác hắn thấy Ngô Tinh đang chém giết điên cuồng.Lúc này máu đã nổi lên Trần Nguyên dùng trường kiếm của một tên hộ vệ đã chết xông vào đám Ngô Tinh chém giết.
Lúc này Ngô Tinh thấy hắn thì bèn mừng rỡ vùa đánh vừa nói:
-Trần Nguyên nãy giờ ngươi đi đâu thế!
Trần Nguyên vừa đánh vừa trả lời:
-Ta đi lấy mật thư vất vả cho các ngươi rồi...Cút đi khốn khiếp
Một tên hộ vệ đã bị Trần Nguyên dùng kiếm đâm xuyên tâm.Máu ướt cả thanh trường kiếm,tên hộ vệ ngã ra trong vũng máu.Lúc này Trần Nhân Tôn đang mặc chiến bào dẫn theo hơn một ngàn nhân mã bao vây biệt viện.Đám hộ vệ lúc này biết trách mình không thoát được bèn uống thuốc độc vào rồi lăn ra chết.
Trần Nhân Tông lúc này,nói:
-Bao vây hết khu này lùng bắt mật thám cho ta!
Lý Trần lúc này chỉ huy cấm vệ quân lùng bắt mật thám.Các đại phu lúc này đã chữa trị cho quân lính.Nguyễn An vừa thấy Trần Nguyên thì bèn kéo hắn một bên,nói:
-Ta mới vừa đối đầu với Triển Châu tên ấy là hậu duệ Triển Chiêu.
Trần Nguyên há hốc mồm kinh ngạc,nói:
-Hậu duệ Triển Chiêu ngươi có đang đùa với ta không!
Nguyễn An thở dài một hơi,nói:
-Ngươi không tin thì thôi giờ hắn cũng đã chạy ta có nói ngươi cũng không tin,hắn ta nổi danh tại Đại Tống là một kiếm khách đứng thứ tư,
Trần Nguyên trầm trồ kinh ngạc thầm nghĩ.Triển Chiêu có lẽ đã gắn liền với tuổi thơ hắn qua bộ phim Bao Thanh Thiên không ngờ lại được gặp hậu duệ của ông ta tại đây quả là may mắn đối với hắn à nha.
Trần Nhân Tông tiến lên chổ Trần Nguyên,nói:
-Các người đã lấy được mật thư chưa!
Vừa thấy Trần Nhân Tông hai người Trần Nguyên và Nguyễn An đã lập tức quì xuống,nói:
-Tâu hoàng thượng,thần đã không lấy được mật thư mong hoàng thượng trị tội!
Trần Nhân Tông hài lòng khuôn mặt hài hoãn,nói:
-Các ngươi quả không làm cho trẫm thất vọng,mật thư không lấy cũng không sao nhưng tội chết sẽ tha, tội sống khó ta!
Người đâu đem tên này đánh hai chục roi cho trẫm!
Lúc này hai tên lính đã hùng hổ lôi Trần Nguyên như lôi chó,cầm hai cây roi đánh Trần Nguyên la lên la xuống khiến Nguyễn An muốn lại ngăn cản nhưng lại sợ Trần Nhân Tông trị tội nên chỉ biết đứng đó nhìn người chiến hữu của mình bị đánh.Lúc này các xác chết đã được đốt khung cảnh thịt người lan trong không khí làm cho người ta sinh ra một nỗi sợ hãi.
Sau khi đánh xong thì hai tên lính lôi Trần Nguyên đến chỗ Trần Nhân Tông sau đó bỏ đi.
Trần Nguyên lúc này đã đứng không nổi phải nhờ Nguyễn An đỡ dậy,nói:
-Tâu hoàng thượng thần bất tài vô dụng không thể lấy mật thư mong hoàng thượng khai ân!
Trần Nhân Tông không nói gì quay lưng bỏ đi bỏ Trần Nguyên quì đó trong sự dằn vặt của hắn.Lúc Này Nguyễn An tiến tới động viên Trần Nguyên vài câu sau đó phải hộ tống Trần Nhân Tông hồi cung.Trần Nguyên được Ngô Tinh và Lý Trân dìu lên xe ngựa.Lúc này Trần Nguyên tâm trạng đã không tốt,nói:
-Ngô Tinh ta thấy bản thân ta có phải rất bất tài không?
Ngô Tinh vội vàng,nói:
-Trần Nguyên à,ngươi bất tài thì Hùng Thắng tướng quân đã không đề cao ngươi đến vậy rồi!Ngươi nghĩ trận Quỉ MÔn Quan ai là người xung phong đầu tiên khi đó ta mới có cơ hội giết Lý Càn!
Lý Trân lúc này cũng xen vào,nói:
-Mật thư lấy không được cũng không sao dù sao vẫn còn cơ hội mà!
Trần Nguyên lúc này không nói gì nữa chỉ biết im lặng.Thấy hắn im lặng thì Ngô Tinh và Lý Trân cũng không nói gì nữa.Trong cơn gió buốt hắn không thấy lạnh mà tâm hồn của hắn trở nên lạnh lẽo.Hắn cảm thấy hắn đang không thuộc về thời đại.Hắn thở dài và lăn vào giấc ngủ trong cơn mê sảng,những gì ám ảnh hắn hôm nay làm hắn thốt lên đau đớn:
-Ta là kẻ bất tài!
Nguyễn An và Ngô Tinh thở dài,lúc này Nguyễn An nói:
-Hay ta thay Trần Nguyên làm bản tấu lên hoàng thượng đi!
Ngô Tinh lắc đầu,nói:
-Hay ta để Trần Nguyên tự giải quyết đi,hắn chỉ mới thất bại lần này thôi,cũng là trải nghiệm lần đầu đối với hắn mà nói là đả kích nhưng với chúng ta là kinh nghiệm.
Nguyễn An nhìn Trần Nguyên một lát rồi nói với Ngô Tinh:
-Ta đưa hắn cùng hồi cung hay là đưa hắn về nhà hắn!
Lý Trân lúc này xen vào nói:
-Hay đưa về nhà ta đi ta có thể chăm sóc hắn!
Ngô Tinh biểu tình lắc đầu,nói:
-Đưa hắn cùng hồi cung đi vì hoàng thượng chắc chắn sẽ hỏi tội hắn!
Nguyễn An lúc này mới thôi nói đến chuyện lúc này hắn bỗng nhớ đến chuyện giao tranh ở biệt viện,lúc này Nguyễn An nhăn mặt một cách khó chịu,nói:
-Các ngươi nghĩ tên Triển Châu đó lần này qua đây ngoài mục đích thăm dò còn có làm gì nữa không?
Ngô Tinh lúc này ngồi trong góc xe ngựa,nói:
-Ta nghĩ không vì chuyện lần này đều bị bại lộ nên hắn sẽ không làm gì đâu,tạm thời sẽ bất dây động rừng.
Nguyễn An bóp tay,nói:
-Hi vọng hắn đừng làm chuyện gì nữa võ công của hắn với tổ phụ Triển Chiêu đúng là không thua cũng không kém,lúc nãy ta với hắn giao đấu nếu như không có hoàng thượng yểm trợ thì chắc đã bại trong ba hiệp rồi!
Ngô Tinh cười,nói:
-Không ngờ đệ nhất dũng sĩ của thành Loan Phượng lại có ngày phải thừa nhận mình chịu thua người khác.
Nguyễn An đánh Ngô Tinh một cái,nói:
-Này ta không nói ta là đệ nhất dũng sĩ là do các ngươi tự đặt cho ta nha!Ngươi nghĩ ta đánh được vài tên võ quan bé tí tẹo rồi gán cho ta cái biệt danh đó rồi giờ nói vậy ta không coi các ngươi là huynh đệ nữa à.
Ngô Tinh lúc này mới thôi ngưng chọc Nguyễn An:
-Thôi ta mệt rồi từ đây về hoàng cung còn xa ta đi ngủ trước đây.
Nói xong bèn tựa vào thành xe ngủ bất kể có chuyện gì cũng không làm hắn dậy vì trận chiến kia đã hút hết thể lực của hắn.Lúc này phố phường đã bớt đi cái vẻ nhộn nhịp thường ngày.Nhà nhà điều mở đèn quây quần trong nhà và bắt đầu quây quần bên mâm cơm.Một số quân lính tuần tra xung quanh.Tiếng dế kêu trong đêm ngày càng thêm sinh động tạo nền cho cảnh khuya thanh tịch.Lúc này Nguyễn An cũng đã gục xuống và cả Lý Trân cũng vậy.
Tại một khu rừng trong đêm khuya tĩnh mịch,lúc này đám người đang trốn trong khu rừng đang cảm thấy khó chịu vì cơn mưa tầm tả.Lúc này một hán tử đã bắt đầu phát bực,nói:
-Đại ca sao ta không ở lại chiến đấu tiếp với ta thì mấy tên Giao Chỉ kia cũng không làm khó gì được ta?
Triển Châu lúc này ngồi bên đống lửa nhìn tên hán tử khẽ cười,nói:
-Người có biết Giao Chỉ nghĩa là gì không?
Tên hán tử lúc này cười tươi,nói:
-Đại ca cũng hỏi ta mấy câu này,hàm ý khinh miệt bọn người Nam chứ gì!
Triển Châu lắc đầu rồi lại phải giải thích cho tên hán tử ngu ngốc:
-Kiều Trang à,Giao Chỉ nghĩa là sự giao thoa giữa hai dân tộc mà các triều đại trước thường hay thôn tính điều làm nhưng tại vì người Giao Chỉ rất cứng đầu nên lúc đầu sang đánh thì điều bị cho đến tơi tả mà rút về trong ê chề,
Kiều Trang gật đầu có thể thấy hắn kính trọng Triển Châu,nói:
-Nhiệm vụ lần này thất bại nhưng mật thư thì tụi Giao Chỉ không lấy được đúng là lần này làm cho tụi Giao Chỉ tức đến chết.
Triển Châu cười gật gù,nói:
-Hiện tại chúng ta đã bị phát hiện nên rút về biên cương thôi,nhưng ta có nội gián có thể gửi tin về cho chúng ta!
Kiều Trang lúc này không giấu được nỗi nôn nao,nói:
-Ai vậy đại ca?
Triển Châu vỗ tay hai cái,nói:
-Ra đi!
Một thiếu nữ mới mười sáu tuổi,xinh đẹp như đóa hoa nở dưới ánh trăng sáng lung linh.Khuôn mặt nàng kiêu sa đến ngỡ ngàng cùng với khuôn miệng nhỏ nhắn.Mắt như có thứ gì đó hút hồn có thể làm cho người đối diện nàng phải ngất ngây,làn da trắng tựa như ánh trăng trên bầu trời bao la rộng lớn.Bộ trang phục màu đen của thích khách làm cho nàng trở nên huyền bí như đêm trăng tĩnh mịch.
Kiều Trang lúc này đã đứng hình nhìn đến độ kêu đến mấy cũng không nghe,lúc này Triển Châu dùng cục đá nhỏ ném vào đầu hắn khiến hắn tỉnh lại,nói:
-Ngươi thấy sao!
Kiều Trang lúc này cũng không biết nói gì đành nói:
-Nhan sắc của cô nương đúng là hoa nhường nguyệt thẹn!
Triển Châu gật đầu,nói:
-Coi như ngươi cũng có mắt nhìn ấy không tệ,cô nương này tên là Diệp Uyển Nhi,ngươi nghĩ đem người này quyến rũ Trần Nguyên thì sẽ ra sao?
Kiều Trang suy nghĩ một lúc,nói:
-Thì hắn sẽ không còn quan tâm đến chính sự nữa sẽ lạc lối chứ sao!
Triển Châu gật đầu cười lạnh,nói:
-Túc Phương đạo sĩ đã nói người này cần phải diệt trừ không thì hắn sẽ là mối họa lớn đối với đại Nguyên chúng ta.
Lúc này đôi mắt của Triển Châu đã nhìn qua Diệp Uyển Nhi,nói:
-Uyển Nhi ta giao lệnh cho ngươi trong vòng hai năm phải làm cho tên Trần NGuyên đó quấn quýt ngươi không cho hắn tham gia vào chính sự nhà Trần,nghe kĩ chưa nếu không thì tính mạng khó mà bảo tàng
Diệp Uyển Nhi cúi khuôn mặt xinh đẹp của mình xuống đất,nói:
-Tuân lệnh
Lúc này Triển Châu đã lấy giấy vẽ hình ảnh Trần Nguyên đưa cho Diệp Uyển Nhi.Lúc này hai bàn tay trắng như tuyết đưa lấy bức vẽ nhìn vào bức ảnh thì Diệp Uyển Nhi khẽ cau mày trong lòng thầm nghĩ
Đúng là một thiếu niên tuấn tú nhưng sao mình lại có cảm giác thân quen thế này!
Lúc này nhận thấy trên mặt Diệp Uyển Nhi thì Triển châu thầm ho một tiếng làm cho Diệp Uyển Nhi giật mình.Triển Châu lúc này đưa cho Uyển Nhi hai ngọc bội,nói:
-Sau này ngươi xa ta phải bảo trọng,ngươi theo ta từ nhỏ tới lớn chịu nhiều ủy khuất đây là hai ngọc bội sau này gặp người như ý thì đưa cho người đó coi như bảo vật của hai người!
Diệp Uyển Nhi nhận lấy ngọc bội bèn cất vào túi thơm,nói:
-Đa tạ công tử.
Triển Châu giờ tuy muốn giữ nàng nhưng không được vì đây là mệnh lệnh của cha y,lúc này chỉ biết nói:
-Được rồi mau xuất phát đi kẻo trễ
Diệp Uyển Nhi lúc này bèn lấy ngựa cưỡi đi một đoạn thì dừng lại nói với Triển Châu:
-Công tử khi ta đi vắng nhớ giữ gìn xuất khỏe đừng để bị ốm đấy.
Triển Châu lúc này,nói:
-Ta biết rồi đi nhanh lên kẻo trễ
Dưới ánh trăng khu rừng trở nên huyền bí,con ngựa được Uyển Nhi cởi đã đi một quãng xa.Lần này nhiệm vụ của nàng rất quan trọng không thể thất bại,Uyển Nhi biết rõ điều đó nhưng khuôn mặt của thiếu niên làm cho nàng có cảm giác thân quen gần gũi như trước đây hai người đã từng rất thân với nhau vậy.
Nhớ comment góp ý nha mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.