Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 63:




[Thật không?] Đầu bên kia có chút khó tin, thanh âm mang theo sự mừng rỡ nhưng lại có chút sợ hãi vang lên.
"Nhưng tôi sẽ không bao giờ tiếp tục yêu anh!" Thẩm Chi Ưu dứt khoát nói. Sau khi nói xong, trong lòng hiển nhiên lại không có sự nhói đau nào cả.
Cô biết, người mà chiếm đi cái cảm giác này của cô chỉ có thể là Âu Minh Triết.
Không có lời đáp lại, cô định cúp máy nhưng bên tai lại một lần nữa truyền đến giọng nói khàn khàn.
[Ngày mai sau khi tan học, tôi sẽ đưa em về nhà!]
"Tít...!"
Thẩm Chi Ưu đơ người, định nhanh chóng từ chối nhưng lại phát hiện ra rằng Trình Tần đã tắt điện thoại rồi.
Kết thúc cuộc gọi, cô đổi tên "Darling" thành "Trình Tần", nhắn dòng tin nhắn để từ chối rồi mới bắt đầu quay lại vào nhà tắm.
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên qua cánh cửa gỗ nâu sậm.
"Vào đi!" Trình Tần thấp giọng nói.
"Cạch!"
Cửa mở ra, bước vào là một người hầu đang bưng lấy khay đựng chai rượu.
"Trình Tổng, mời ngài!" Sau khi rót xong rượu vào ly, cô người hầu khẽ cúi người rồi tự động lui ra ngoài.
Trình Tần không quan tâm đến cô người hầu đó, đôi mắt anh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cầm lấy ly rượu lên, anh đứng dậy, đi ra ban công. Nhẹ đưa ly rượu lên uống, chất lỏng màu đỏ từ trong ly từ từ men theo cổ họng chảy xuống, cảm giác đắng ngắt ở cổ không ngừng dâng lên.
Trình Tần uống một ngụm, anh lại đưa ly rượu lên, khẽ lắc. Dưới ánh mặt trăng, chất lỏng trong ly tựa như mặt hồ nước, lấp lánh phản chiếu.
"Thẩm Chi Ưu, tôi không tin em đã hết tình cảm với tôi!"
Nói rồi Trình Tần liền giơ lên uống hết ly rượu, sự đau nhói trong lồng ngực không ngừng tra tấn anh.
Không phải là anh không biết anh có tình cảm với Chi Ưu mà anh cũng có tình cảm với Như Ngọc, nhưng nếu bắt anh chọn một trong hai, anh nhất định sẽ chọn Chi Ưu thay vì Như Ngọc vì phần tình cảm của bản thân anh đều đặt hết lên người cô cả.
Hối hận?
Bây giờ anh hối hận rồi!
Nhưng anh tin là anh vẫn còn có thể có được cô, miễn là người anh nhìn trúng, Trình Tần anh nhất định sẽ không bỏ qua!
"Tiểu cứng đầu!!"
"Tiểu...cứng...đầu!!"
Tiểu cứng đầu!!"
"TIỂU CỨNG ĐẦU!!!!"
Thẩm Chi Ưu giật mình tỉnh giấc, cô quay sang cáu gắt với chủ nhân của giọng nói này.
"Cái tên đái dầm kia, đừng để ta cắt cái mồm của ngươi!!"
Hừ, mới sáng sớm đã hét vào lỗ tai cô, hại cô đang mơ giấc mơ đẹp lại bị gián đoạn. Thật đáng chết!
"Tiểu cứng đầu, em có gan thì nói lại cho anh xem!" Thẩm Trường An leo lên giường cô, anh đứng trước người cô, hai tay chống nạnh nói "Mau dậy!!!"
"Ư a!!! Để em yên!!" Thẩm Chi Ưu tức giận vén chăn lên che mặt, quay người sang hướng khác.
"Mau dậy!!!!" Thẩm Trường An thấy cô không chịu dậy liền liên tục nhảy trên giường cô, vừa nhảy vừa hô to.
Thẩm Chi Ưu nằm trên giường, Trường An nhảy trên giường cô, nhảy đến trời đất quay cuồng, long trời lở đất.
Cuối cùng, vì để bảo vệ cho ruột gan không bị rơi ra ngoài, Thẩm Chi Ưu đành nén giận, bước vào nhà vệ sinh.
Hừ cái tên đái dầm đáng ghét này!!
Đột nhiên lại bị gọi dậy sớm, còn chưa đến giờ cô thường ngày dậy để đi học như vậy, Thẩm Trường An, pha này anh chết với em!
Thay đồng phục xong, Thẩm Chi Ưu liền tìm Trường An để tính sổ. Cô chạy nhanh xuống dưới phòng ăn, nhân lúc Trường An không để ý, cô liền từ đằng sau đá vào mông anh một cước.
"Tên yêu quái kia, mau nhận lấy!!!!"
Thẩm Trường An bất ngờ bị đột kích thì không kịp đề phòng mà né tránh, anh trực tiếp ngã nhào về phía trước, ôm trọn nền nhà.
Chi Ưu được nước cười đến ôm bụng, tay lau đi nước mắt, cô vừa cười vừa giả ngây ngô hỏi "Anh đang đo nền nhà à? Thế anh đo được bao nhiêu rồi?"
Thẩm Trường An chật vật ngồi dậy, anh xoa xoa chỗ đau, trừng mắt nói "Chưa đo được hết!"
"Ồ!!!" Chi Ưu che miệng cười, đôi mắt híp lại, vui vẻ cười nhạo anh.
Thẩm Trường An nghiến răng ken két nhìn Chi Ưu, chỉ hận không thể một phát đá lại để trả thù.
Thức ăn được mang ra, lần lượt đặt trên bàn, mùi hương thơm ngon tỏa ra khiến Thẩm Chi Ưu không nhịn được mà liên tục nuốt nước miếng.
Chi Ưu và Trường An cùng tiến tới bàn ăn, anh tốt bụng kéo ghế ra hộ cô, cô không hề suy nghĩ gì liền ngay lập tức ngồi xuống.
Chính là lúc này!!
Thẩm Trường An vừa thấy mông Chi Ưu sắp chạm mặt ghế liền kéo ra xa hơn nữa.
"Rầm!!" Thẩm Chi Ưu ngay lập tức liền ngã chổng vó.
Cô tức giận xoa xoa mông, vừa trừng mắt với Trường An, vừa gào lên "Cái tên đái dầm kia!!!!"
"Ế ế ế!! Sao nào sao nào?!" Thẩm Trường An vừa trả thù được cho nên tâm trạng đặc biệt thoải mái, anh làm mặt quỷ trêu chọc Chi Ưu khiến cô tức đến đỏ mặt sau đó thì ba chân bốn cẳng chạy.
Hừ đợi đó!!
Cô âm thầm ghi nhớ cục tức này vào bụng, đợi sau khi đi học về, cô nhất định sẽ đi tìm Trường An để đập thành bã!
Thẩm Chi Ưu nhanh chóng ăn sáng rồi xách cặp đi học, trước khi đi cô còn nhân cơ hội lén vào phòng anh trai, cô tráo sữa tắm của anh trai thành dung dịch vệ sinh của phụ nữ mang hương gần giống với sữa tắm của anh, chiếc khăn lau người thay bằng giẻ lau, còn nhẫn tâm tháo bóng đèn nhà vệ sinh rồi đem vào phòng cô giấu.
Hừ, lần này chỉ là thử nghiệm, lần sau em nhất định sẽ làm nặng hơn nữa!!
Thẩm Chi Ưu nghĩ ra được kế sách trả thù mới, cô xoa xoa cằm, điệu bộ nguy hiểm nhìn vào đống quần lót và tất của Trường An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.