Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 67:




Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Chi Ưu thỏa mãn nằm trên giường phòng cô.
"Tinh tinh...!"
Có tin nhắn!
Thẩm Chị Ưu liền với lấy điện thoại ở trên bàn để xem.
[Tiểu Hạ: Bọn tớ đến nhà cậu đây!!]
Chi Ưu giật mình ngồi bật dậy, cô nhanh chóng nhắn lại.
[Chi Ưu: Không phải mấy cậu phải đi học sao?!]
[Tiểu Hạ: Không sao a, anh Trường An đã xin cho tụi tớ được nghỉ để đến chăm sóc cậu đó!]
Thẩm Chị Ưu trợn to mắt ngạc nhiên nhìn vào màn hình. Cô chỉ bị ngã cầu thang thôi mà? Có cần phải làm quá thế không?!
"Cộc cộc cộc..."
"Cô chủ, bạn của cô đến rồi đấy ạ!"
Thẩm Chi Ưu bây giờ thật không biết nói gì, có phải là cô người hầu ở bên ngoài là đang đùa với cô không? Tiểu Hạ chỉ vừa nhắn tin tới, làm sao mà họ đến nhanh thế được?
"TIỂU ƯU!!!!!"
Mục Tử Hạ đẩy cánh cửa ra rồi hô to, sau đó thì chạy đến ôm chầm lấy Chi Ưu.
"Tôi đến rồi đây!!" Lâm Thành Long một tay cầm túi xách của Tử Hạ, một tay cầm túi đồ ăn vặt.
"Tiểu Ưu của tớ!!" Đàm Khang Dụ cũng nhảy đến ôm cô.
Chi Ưu bị bất ngờ liền đơ mặt ra nhìn ba người trước mặt.
"Sao thế?!" Tử Hạ huơ huơ tay trước mặt Chi Ưu, khó hiểu hỏi.
"Các cậu sao lại đến đây nhanh vậy? Đừng nói là đến nhà tớ rồi mới nhắn tin nha?"
"Tinh tong!" Tử Hạ búng tay, vỗ vai khen ngợi "Thông minh đấy!"
"Làm phiền các cậu rồi!" Thẩm Chi Ưu bật cười, cô vui vẻ nói "Tớ chỉ ngã cầu thang, tuy có đau nhưng chưa đến nỗi nghiêm trọng đâu!"
"Phiền cái khỉ, lão tử tôi không thấy phiền thì đừng có mà lằng nhằng. Chi Ưu cậu có phước lắm mới được lão tử tôi quan tâm đến đấy!" Lâm Thành Long vớ lấy cái gối, đập nhẹ lên đầu cô.
"A Long nói đúng đấy! Được bọn tớ quan tâm chính là phước ba đời của cậu đấy!" Tử Hạ mỉm cười nói.
Sau đó thì cả bọn cười cười nói nói, Lâm Thành Long và Đàm Khang Dụ muốn đi dạo ở sân vườn nhà cô nên đã rời đi.
Không khí trong phòng bỗng rơi vào trầm mặc, Mục Tử Hạ cười nhạt "Tiểu Ưu, có phải cậu đang nói dối tớ không?!"
Thẩm Chi Ưu bị câu nói của Mục Tử Hạ làm cho khó hiểu "Tớ lừa cậu?"
"Cậu không hẳn là ngã cầu thang!"
Thẩm Chi Ưu mím chặt môi, cô thật sự không biết nói gì, điều mà Tử Hạ nói là đúng, cô không thể phủ nhận "Làm sao mà cậu biết?"
"Trực giác!" Tử Hạ đáp.
Chi Ưu bật cười, cô cuối cùng thì chọn kể ra sự việc cô bị Thẩm Như Ngọc đẩy ngã cho Tiểu Hạ nghe, nhưng thân phận thật sự của Như Ngọc thì cô lại không nói bởi vì cô không có chứng cớ rõ ràng để nói ra.
Sau khi kể xong, Thẩm Chi Ưu chỉ thấy sống lưng lạnh buốt, khẽ đưa mắt lên nhìn Tử Hạ, cô liền thấy trên trán Tiểu Hạ nổi ba vạch, bàn tay cô ấykhông nhịn được mà nắm chặt thành nắm đấm.
"T...Tiểu Hạ?" Chi Ưu có chút sờ sợ, gọi Tử Hạ.
"Đợi tớ!" Mục Tử Hạ đột nhiên đứng dậy, sau đó thì xoay người rời đi.
"Tiểu Hạ!" Thẩm Chi Ưu phản ứng kịp, cô liền bắt lấy cánh tay Tử Hạ, không cho rời đi.
"Cạch..."
Tiếng mở cửa vang lên, Thẩm Như Ngọc bưng hai ly nước vào.
"Mau cút ra ngoài!" Mục Tử Hạ tức giận to tiếng quát "Đồ tiện nhân nhà cô dám làm Tiểu Ưu bị thương?"
Thẩm Như Ngọc lúc đầu thoáng có chút kinh ngạc, sau lại cười khẩy "Biết rồi sao?"
Mục Tử Hạ bây giờ thật sự muốn chạy đến cào lên bản mặt của ả Như Ngọc nhưng lại bị Thẩm Chi Ưu ngăn cản.
"Bình tĩnh đi Tiểu Hạ!" Thẩm Chi Ưu dùng hết sức kéo Tử Hạ, cô nhấn người Tử Hạ ngồi xuống giường rồi xoay người nói với Như Ngọc "Xong chưa? Còn không mau biến khỏi đây?"
Thẩm Như Ngọc cũng không định nói gì, vốn dĩ ả ta lên đây chỉ là muốn kết thân một chút với Tử Hạ để sau này có cơ hội để lợi dụng thôi, xem ra thì ý muốn của ả ta thất bại rồi. Cô ta quay người, nhếch môi cười khinh thường rồi sau đó mới bước ra khỏi phòng.
Thẩm Chi Ưu không muốn Mục Tử Hạ sẽ xảy ra chuyện gì, dù gì đi chăng nữa, trong thời gian mà Chi Ưu cô vẫn chưa biết thân phận thật sự của Như Ngọc thì tốt nhất vẫn nên dè chừng.
"Tiểu Ưu, não cậu có phải bị vấn đề không? Nếu cứ như vậy mà bỏ qua cho cô ta thì cô ta nhất định sẽ còn quá đáng hơn đấy!" Tử Hạ gào lên.
"Tớ biết!" Chi Ưu gật đầu nói "Nhưng mà biết làm sao đây? Ba tớ thật ra đã xem cô ta là đứa con gái rồi, thậm chí là duy nhất!"
Mục Tử Hạ không nói gì, Thẩm Chi Ưu cười nhạt, cô ngả người xuống giường.
Thứ cô ta muốn, cha cô liền đáp ứng!
Đúng vậy, vốn dĩ người có quyền lực nhất trong nhà này không phải là cô ta sao?
Bầu không khí lúc này có chút nặng nề, Mục Tử Hạ áy náy lên tiếng "Cuối tuần là sinh nhật tớ, cậu...nhất định phải tới nhé?"
"..."
Không có tiếng trả lời, Mục Tử Hạ lại tiếp tục nói "Tớ có mời Âu Minh Triết đấy!"
"Tớ sẽ đi!" Thẩm Chi Ưu ngồi bật dậy, trong đầu cô bây giờ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khi nãy nữa mà nghiêm túc nhìn Mục Tử Hạ, khuôn mặt toát lên vẻ kiên quyết.
Nhất định!
Cô nhất định phải đi!!
**____________________________**
**Hì hì, có nhiều người bảo ta vì sao đất diễn của Âu Minh Triết ít thế vì đơn giản, bây giờ mới tới lượt anh a!!!**
**Đừng hỏi ta ai là nam chính nhé! Ta sẽ chạy đấy!!😆**

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.