Hiên Viên Dật ôm lấy nàng từ phía sau, hắn có chút đau xót cho nàng nên dịu giọng dỗ dành: “Ái phi, nàng đừng rời khỏi bản vương, cũng đừng đi tìm cái tên Mạch gì đó nhé?”
Trong mắt Kim Đản Đản đầy sương mù đạp hắn một cái, đây là lý do quỷ quái gì vậy, hắn “làm” nàng là bởi vì ghen với kiếp trước của chính mình sao?
Nàng ai oán, bàn tay nhỏ bé đánh lên miệng của mình: “Cho ngươi miệng tiện, cho ngươi lỡ miệng tiết lộ!”
Nàng đánh không mạnh nhưng mà Hiên Viên Dật nhìn thấy thế thì lại rất đau lòng, hắn nắm lấy tay nàng ngăn cản nàng tiếp tục đánh mình: “Tuyết Nhi, nếu nàng muốn đánh bản thân thì cứ đánh bản vương đi, đều là bản vương không tốt nên đã cưỡng ép nàng. Nhưng mà dù nàng có làm gì đi nữa thì cũng đừng mơ có thể rời khỏi bản vương, đời này của nàng chỉ có thể là vương phi của bản vương!”
Kim Đản Đản: Đây sự trừng phạt ngọt ngào cỡ nào chứ, nàng nhận o(≧ 口≦)o
…
Bên trong phủ thái tử Mộ Dung Vân sống không tốt chút nào.
Hoa Ưu Liên kia là do nàng kêu đến để đối phó với Mộ Dung Tuyết, không ngờ rằng nàng ta lại trở thành trắc phi mà thái tử Hiên Viên Ngọc sủng ái nhất. Hai người họ vẫn luôn ân ái với nhau, đã rất lâu thái tử không đến thăm nàng rồi.
Điều này làm cho Mộ Dung Vân đố kị đến phát điên. Nếu thái tử cứ lạnh nhạt với nàng thế này thì tới khi nào nàng mới có thể mang thai con nối dõi.
Nàng hận cái đồ vong ân phụ nghĩa Hoa Ưu Liên nhưng lại càng hận Mộ Dung Tuyết, người đã đưa nàng ta đến. Bây giờ không trị được Hoa Ưu Liên chẳng lẽ nàng còn không trị được Mộ Dung Tuyết sao?
Sau khi nghĩ vậy thì ánh mắt nàng sáng ngời, khóe miệng cũng nhếch lên tạo thành một nụ cười tàn nhẫn.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà trên khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là tin đồn của Bát vương phi.
Lời đồn nói nam nhân mà Bát vương phi yêu thương đã quay trở lại, bọn họ chuẩn bị bỏ trốn với nhau, ban đêm còn lén gặp mặt.
Còn có lời đồn đãi bảo Thần Nhi là hài tử của nam nhân kia, năm đó Bát vương phi biết được mình có thai nên đã quyến rũ Bát vương gia. Bởi vì nàng là vị hôn thê của thái tử nên nàng mới lén lút rời đi sinh hài tử sau đó lại mang về ăn vạ Bát vương gia để hắn trở thành cha của hài tử mình.
Mọi người đều phỉ nhổ nàng nói nàng không biết xấu hổ cỡ nào, phản bội thái tử tư thông với người khác, sau đó còn cho Bát vương gia đội nón xanh.
Lời đồn đãi đó truyền tới truyền lui cuối cùng cũng truyền đến tai Hiên Viên Dật, hắn liên tưởng tới nàng đã từng gọi tên của nam nhân xa lạ, trong lòng Hiên Viên Dật thật hụt hẫng.
Tuy rằng Thần Nhi còn nhỏ, hơn nữa lớn lên rất giống hắn nên đương nhiên đây là hài tử của hắn. Nhưng cái tên Quân Mạch kia chính là một cái gai trong lòng hắn, không thể không diệt trừ.
Hắn cũng đã âm thầm điều tra nhưng mà vốn không có người nào có cái tên này, họ Quân đã ít lại còn ít hơn.
Hiên Viên Dật nghĩ thầm: Có khi nào dùng tên giả hay không hoặc là những thứ khác chẳng hạn.
Cho đến một ngày nọ, một người tự xưng là bằng hữu của Bát vương phi tới cửa bái phỏng và trùng hợp là hắn ta cũng tên “Mạch”!
Kim Đản Đản nhìn nam nhân vừa đến trong phủ, mặt mũi người này cũng bình thường, chính là loại bạch diện thư sinh, nhưng trong đầu nàng cũng không có ký ức nào về người này!
“Ngươi là ai? Tìm bổn cung có việc gì sao?” Kim Đản Đản nhíu mày lại, ánh mắt người này nhìn nàng khiến nàng vô cùng không thích.
Nam nhân đánh giá nàng, tuy rằng nữ nhân này đã sinh hài tử nhưng mà dáng người vẫn còn rất đẹp, sau này sống với người này cũng không lỗ.
Hắn đi đến chỗ Kim Đản Đản, trong đôi mắt có chút bi thương, thâm tình nói: “Tuyết Nhi, thực xin lỗi, lúc trước cũng vì bất đắc dĩ nên ta mới rời đi!”
Kim Đản Đản ngạc nhiên đến nỗi cái miệng nhỏ khẽ nhếch, một lát sau nàng nhíu mày càng sâu: “Dường như bổn cung chưa thấy ngươi bao giờ, còn nữa Tuyết Nhi là tên mà ngươi có thể gọi sao?”
Nam nhân giả vờ muốn kéo tay nàng nhưng Kim Đản Đản lập tức lui về phía sau một bước tránh đi.
Trong mắt nam nhân càng thêm bi thương: “Nàng còn đang trách ta, không tha thứ cho ta!”
Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật, người này bị điên rồi!
Nam nhân nhìn thấy Bát vương gia đang đi tới thì giả vờ si tình: “Tuyết Nhi, ta không trách nàng. Hãy chăm sóc con của chúng ta thật tốt, sau này có thời gian ta lại đến thăm nàng!”