“Có bệnh à!” Kim Đản Đản lẩm bẩm, nhìn hắn ta như nhìn người bệnh tâm thần.
Chợt có tiếng bước chân tới gần, nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Hiên Viên Dật đang từng bước đi đến, cũng không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì trên mặt hắn.
Nhưng mà dù là nam nhân nào thì chỉ cần nghe thê tử của mình có dan díu với người khác cũng đều sẽ không vui.
Sợ Hiên Viên Dật hiểu lầm, Kim Đản Đản do dự chuẩn bị giải thích.
Hiên Viên Dật đi tới rồi ôm lấy Kim Đản Đản từ phía sau, cằm hắn tựa trên vai nàng, ánh mắt lười biếng liếc về phía nam nhân đối diện một cái rồi sủng nịch nhìn Kim Đản Đản: “Ái phi, nàng quen hắn à?”
“Không quen biết!” Kim Đản Đản lắc đầu, chỗ bả vai bị hắn đặt cằm có hơi ngứa. Nàng duỗi tay đẩy hắn ra nhưng Hiên Viên Dật lại tăng thêm chút lực khiến Kim Đản Đản đẩy thế nào cũng không đẩy được nên đành thôi.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên nhìn về phía nam nhân kia: “Nếu ái phi của ta không quen biết ngươi, vậy thì ngươi mau cút đi!”
Nam nhân bị khí thế của hắn dọa sợ, suýt nữa đã quên lời kịch mà mình đã chuẩn bị từ trước. Hắn ta ổn định tinh thần, giả bộ bình tĩnh cười nói: “Bát vương gia, ta là bằng hữu của vương phi, Ly Mạch, nhìn thấy ngài sủng ái nàng như vậy thì đã an tâm rồi!”
Đôi mắt Hiên Viên Dật híp lại nhìn về phía Kim Đản Đản, đôi mắt tràn đầy sủng ái: “Tuyết Nhi là vương phi của bản vương, bản vương không sủng ái nàng thì sủng ai!”
“Bát vương gia, vậy thì tại hạ cáo từ!” Nam nhân hành lễ xong lập tức muốn lùi lại. Bát vương gia này quá nguy hiểm, việc này cũng không dễ dàng tí nào!
Hắn còn chưa đi được vài bước thì phía sau truyền đến giọng nói thờ ơ của Hiên Viên Dật: “Đứng lại!”
Bước chân của nam nhân cứng đờ, hắn ta quay đầu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không biết Bát vương gia còn có chuyện gì căn dặn?”
Ánh mắt lười biếng của Hiên Viên Dật nhìn chằm chằm hắn ta, trong giọng nói mang theo một chút cảm giác áp bức: “Ái phi của bản vương nói không quen biết ngươi chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?”
Trên lưng của nam nhân kia chảy mồ hôi ròng ròng, miệng cười xấu hổ: “Ha hả, có thể vương phi là quý nhân hay quên, trong chốc lát không nhớ ra!”
“Ồ ~ phải không?” Đầu ngón tay của Hiên Viên Dật vân vê một sợi tóc của Kim Đản Đản để thưởng thức, không chút để ý hỏi.
Sau đó hắn buông đầu ngón tay đang quấn sợi tóc ra nhìn về phía nam nhân kia, phóng ra toàn bộ khí thế, tỏa ra uy áp: “Giả mạo bằng hữu của vương phi xong rồi thì ngươi cho rằng mình còn có thể bình yên vô sự mà đi khỏi đây sao?”
Nam nhân sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, lắp bắp nói: “Xin vương gia tha mạng, tiểu nhân chỉ là nhận tiền của người ta làm việc mà thôi!”
“Nói ra người phía sau màn nếu không sẽ diệt chín tộc của ngươi!” Giọng nói của Hiên Viên Dật không lớn nhưng lại dọa cho nam nhân kia sợ tới mức thân thể run rẩy không ngừng.
Đừng nói nam nhân kia, ngay cả Kim Đản Đản cũng bị dọa không nhẹ. Nàng cảm giác nam nhân đang ôm nàng giống như một con hổ đang ngủ say, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại rồi lấy mạng nàng.
“Người đưa tiền cho thảo dân là một nữ nhân. Nàng ta mang khăn che mặt nên thảo dân cũng không thấy rõ tướng mạo của nàng ta, cũng không biết nàng ta là ai, còn có một nha hoàn đi theo nàng ta. Nhìn cách ăn mặc của hai người thì thảo dân đoán họ không giàu sang thì cũng quyền quý!”
“Người tới kéo người này xuống đánh ba mươi đại bản, nếu còn có lần sau ta quyết không khoan dung!” Hiên Viên Dật lạnh giọng phân phó rồi kéo tay Kim Đản Đản rời đi.
Nam nhân kia bị khí thế của Hiên Viên Dật dọa sợ tới mức co quắp ngồi trên mặt đất. Hắn ta lau mồ hôi ở giữa trán, sớm biết Bát vương gia đáng sợ như vậy thì hắn tuyệt đối không nhận việc này.
Kim Đản Đản bị Hiên Viên Dật kéo theo ở phía sau. Nàng nhìn chằm chằm cái ót của hắn, nam nhân nhà mình lớn lên đẹp trai quá đi, ngay cả cái ót cũng đẹp như vậy.
Hiên Viên Dật đột nhiên ngừng lại, Kim Đản Đản ngốc nghếch đụng vào lưng hắn. Nàng che cái mũi lại khẽ cau mày, bất mãn nói: “Tại sao chàng không nói tiếng nào đã dừng lại rồi, nếu đụng hỏng cái mũi của ta rồi thì chàng bồi thường nổi sao?”