Hiên Viên Dật sắp bị nàng chọc đến phát cười. Hắn tin tưởng nàng như vậy, nàng lại không biểu hiện một chút cảm động nào. Do nàng tự mình ngẩn người không nhìn đường, lại còn trách hắn dừng lại không thông báo.
“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?” Hiên Viên Dật nhìn Kim Đản Đản đầy nghi hoặc.
Kim Đản Đản nở một nụ cười có phần ngốc nghếch nói: “Cảm thấy cái ót của chàng khá đẹp!”
Khóe miệng Hiên Viên Dật khẽ giật, mạch não của Vương phi nhà mình thật là đặc biệt!
“Ái phi không có lời nào muốn nói với bổn vương sao?” Sắc mặt của hắn nhìn không ra đang vui hay đang buồn, cánh tay dưới ống tay áo có chút run rẩy. Nếu là tên Quân Mạch gì đó đến, có phải là nàng đã đi cùng người ta rồi không?
“À, có! Tiểu Dật Dật nhìn thật đẹp trai!” Kim Đản Đản giơ ngón tay cái lên cho hắn.
“Quân Mạch đó có đẹp trai không?” Giọng điệu của Hiên Viên Dật chua lòm hỏi.
Khóe miệng Kim Đản giật giật, tại sao nam nhân nhà mình lại thích ăn dấm với kiếp trước của chính mình chứ. Chỉ trách ta!
“Hì hì ~ Đương nhiên là Tiểu Dật Dật đẹp trai nhất rồi!” Kim Đản Đản lấy lòng, nàng không dám đắc tội với hắn đâu. Nàng cũng không muốn bị ‘yêu’ đến mức không xuống được giường.
Hiên Viên Dật không vui, nàng nói chuyện không thành tâm chút nào.
Hắn kéo lấy tay Kim Đản Đản bước đi không ngoảnh lại.
Vẻ mặt của Kim Đản Đản ngơ ngác, nàng lại đắc tội gì với hắn rồi, quả thực là vui buồn thất thường!
Sau đó, giữa ban ngày ban mặt mà nàng khổ cực bị ăn sạch để xoá sổ, cuối cùng tâm tình của vị Vương gia nào đó cũng tốt hơn một chút.
Lúc này, hắn đang đút canh để bồi bổ cho Kim Đản Đản, vì một nữ nhi trong tương lai.
…
Kim Đản Đản ở phủ Bát Vương gia bị yêu thương mỗi ngày, Mộ Dung Vân ở phủ Thái tử phòng không gối chiếc hàng đêm. Rốt cuộc với sự nỗ lực không ngừng của Thái tử Hiên Viên Ngọc, Hoa Ưu Liên đã mang thai.
Khuôn mặt Mộ Dung Vân bị chọc tức đến méo mó, cả ngày giống như oán phụ, nhìn ai cũng đều là vẻ mặt đầy oán khí.
Nàng cũng đã từng nghĩ đến việc bày kế tiêu diệt đứa con trong bụng Hoa Ưu Liên, thế nhưng tiện nhân kia được Thái tử bảo vệ quá tốt, đồ ăn đều có người kiểm tra liên tục. Chuyện nàng muốn hạ độc hoàn toàn không có khả năng.
Không trị được tiểu tiện nhân kia, nàng đem tất cả lửa giận nhằm vào người Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản đã từng không đấu lại nàng, thì bây giờ nàng ta nhất định vẫn không đấu lại được.
Mộ Dung Vân chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc đầy uất ức, thêm mắm dặm muối kể ra những việc làm xấu xa của tỷ tỷ Mộ Dung Tuyết. Nói rằng Mộ Dung Tuyết tìm người quyến rũ Thái tử, chỉ vì không quen nhìn nàng sống tốt. Còn nói rằng nàng trở thành Thái tử phi, cũng là vì làm vẻ vang cho nhà Mộ Dung, nhưng không ngờ đến lại bị tỷ tỷ ghen ghét như vậy.
Mộ Dung phu nhân liền tức giận chạy đến phủ Bát vương gia. Mộ Dung Tuyết này từ nhỏ đã ngu xuẩn, chưa xuất giá mà đã có thai khiến cho gia tộc hổ thẹn, bây giờ lại còn đối xử với tỷ muội nhà mình như thế. Nữ nhi như thế thì bà ta phải dạy dỗ lại thật tốt.
“Mộ Dung Tuyết, ngươi quỳ xuống cho ta!” Mộ Dung phu nhân vừa nhìn thấy Mộ Dung Tuyết liền tức giận nói.
“Mẫu thân đại nhân, không biết Tuyết Nhi đã làm gì sai sao?” Kim Đản Đản cười hỏi, dường như không nhìn thấy được vẻ mặt tức giận của Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân tức giận đến run cả người, chỉ vào mặt nàng: “Mộ Dung Tuyết, nếu như năm đó ngươi vẫn luôn nghĩ vị trí Thái tử phi là của ngươi, bây giờ Thái tử đã cưới Vân Nhi, ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng đến Thái tử nữa. Vân Nhi làm như vậy đều là vì muốn tốt cho gia tộc, sao ngươi lại có thể đối xử với Vân Nhi như vậy được chứ? Thế mà ngươi lại đi tìm người quyến rũ Thái tử sao?”
Khóe miệng Kim Đản Đản nở một nụ cười giễu cợt. Từ biệt nhiều năm, sau khi nàng trở về, không một ai là người nhà Mộ Dung tới thăm nàng. Bây giờ lại vì Mộ Dung Vân mà chạy đến đây bênh vực kẻ yếu, nàng hoài nghi nguyên chủ là nhặt được.
“Nếu như năm đó là do muội muội hạ dược thì sao?” Kim Đản Đản cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mộ Dung phu nhân.