Ánh mắt của Mộ Dung phu nhân có chút trốn tránh. Năm đó sau khi bà ta biết được chuyện này, Mộ Dung Tuyết vì mất đi sự trong sạch liền trở thành một quân cờ vô dụng không còn ích lợi gì đối với gia tộc, đương nhiên bà ta sẽ không vạch trần Mộ Dung Vân.
Vẻ mặt kinh ngạc của bà ta ngay lập tức khôi phục bình tĩnh, có chút tức giận nói: “Không thể nào, Vân Nhi tốt bụng sẽ không thể nào làm loại chuyện như vậy. Ngươi thân là tỷ tỷ, sao lại có thể nghĩ ác cho muội muội của mình như vậy chứ. Sao ta có thể sinh ra một nữ nhi không thích nhìn người khác sống tốt như ngươi được chứ!”
“Ôi, tốt bụng! Trưởng tỷ không rõ tung tích, nàng ta liền lập tức thay thế vị trí của trưởng tỷ!” Kim Đản Đản cười lạnh.
Mộ Dung phu nhân không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, chỉ vào nàng quát: “Ngươi đừng có chuyển đề tài với ta, tiện nhân ở trong phủ Thái tử kia chính là do ngươi đưa tới!”
Kim Đản Đản cụp mắt xuống, ra vẻ như đang tự trách: “Vâng, nha hoàn Liên Nhi này tài sắc vẹn toàn, không ngờ lại bị Thái tử nhìn trúng. Thật đáng tiếc!”
Nhìn thấy vậy, Mộ Dung phu nhân lập tức nổi giận: “Mộ Dung Tuyết, sao ta lại có thể sinh ra cái thứ ngu xuẩn như ngươi được chứ. Ngươi biết rõ Thái tử thích sắc đẹp, thế mà còn dẫn theo nha hoàn kia. Nhất định là ngươi cố ý, xem ta làm thế nào để trừng trị ngươi!”
Bà ta giơ tay tát vào mặt Kim Đản Đản. Đương nhiên Kim Đản Đản sẽ không ngốc đứng yên để cho bà ta tát, nàng lập tức tránh đi, lớn tiếng kêu: “Nương, người làm sao vậy, có phải người lại phát bệnh hay không? Mau tới y phủ, nương ta sắp không xong rồi!”
Mộ Dung phu nhân nhìn mỹ nữ trước mắt, đây không phải là nữ nhi của bà ta. Mộ Dung Tuyết sẽ không dám nói như vậy, nhất định là nàng hoá điên rồi mới có thể không biết nặng nhẹ như vậy.
Bị làm cho tức giận đến như vậy, Mộ Dung phu nhân trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Kim Đản Đản khinh thường nhìn Mộ Dung phu nhân đang ngất xỉu, chỉ một chút can đảm như vậy cũng muốn tới ức hiếp nàng.
Trước đây người ở Mộ Dung phủ quả thực là vô cùng bất công. Bên ngoài tỏ ra rất thương yêu nguyên chủ, tuy nhiên miệng của nguyên chủ lại không ngọt như Mộ Dung Vân nên sau lưng bọn họ vẫn luôn tặng đồ cho Mộ Dung Vân, cưng chiều nàng ta.
Mộ Dung Tuyết ở trong mắt bọn họ chỉ là một quân cờ, những thứ đưa cho nàng đều là thứ Mộ Dung Vân không thèm đến. Mộ Dung Tuyết lại còn vui mừng hớn hở cho rằng phụ mẫu thương yêu nàng nhất.
Sau khi nàng mất tích, Mộ Dung phủ cũng chỉ tìm kiếm tượng trưng, không tìm được liền vứt chuyện này ra sau đầu. Mỗi khi nhắc tới nàng trong mắt họ đều là khinh thường, cảm thấy nàng chính là một sự sỉ nhục của nhà Mộ Dung.
Mộ Dung phu nhân không kiếm được uy thế ở chỗ Kim Đản Đản, liền tung tin đồn khắp nơi nói nàng bất hiếu nhục mạ mẫu thân, tính kế muội muội.
Kim Đản Đản bị bôi nhọ thanh danh cũng lười để ý. Trong lòng nàng chỉ quan tâm đến Hiên Viên Dật và Thần Nhi.
Buổi sáng một ngày nọ, Kim Đản Đản nhận được một bó hoa tươi. Ở trên mặt còn có một tờ giấy ghi chú, vừa nhìn liền biết là chữ viết của Hiên Viên Dật, trên giấy ghi: “Ái phi, nàng đi cùng người này, bổn vương sẽ cho nàng một bất ngờ!”
Trong lòng Kim Đản Đản vui mừng khấp khởi, không thể ngờ được Hiên Viên Dật rốt cuộc cũng thông suốt, hiểu được lãng mạn. Nàng vui vẻ đi theo nam tử đưa thư kia.
Càng đi càng lạ, nàng chỉ cho là nam nhân nhà mình hư rồi, muốn tìm một chỗ không người để tán tỉnh.
Hai người dừng lại trước một gian phòng, người dẫn đường nói: “Vương phi, Vương gia đang ở bên trong, tại hạ cáo từ!”
“Ừm, đi đi, đi đi!” Kim Đản Đản vẫy tay nhỏ, chắc hẳn Hiên Viên Dật cũng không muốn bị người ta quấy rầy!
Nàng không quen nơi này, nghĩ thầm nàng cũng đã đến rồi, sao hắn lại không ra mở cửa tới đón nàng chứ?
Nàng đứng trước cửa kêu to: “Hiên Viên Dật!”
“Ưm ~ Vương gia, người nhẹ chút, người ta đau ~” Một giọng nói dịu dàng, e thẹn của một nữ tử truyền ra.
Kim Đản Đản mở cửa ra, muốn xác nhận một chút xem người bên trong là ai.
Nàng nhìn thấy ‘Hiên Viên Dật’, lúc này bộ phận trọng yếu trên người hai người đều dùng chăn che khuất. Thế nhưng tư thế này khiến cho không ai có thể nghi ngờ rằng bọn họ đang vận động.