Edit: Xanh
Tô Cẩn Hồng: “Đúng vậy. Cậu nghĩ mà xem, lúc cô ấy cảm thấy sắp mất tôi, lại phát hiện ra tôi ôm nhẫn, ôi chuyện đó mới lãng mạn làm sao.”
Tô Cẩn Hồng chìm đắm trong ảo tưởng của bản thâan, không nhịn được mà khoe khoang: “Tôi đúng là kỳ tài ngàn năm có một.”
Lưu Văn Hạo: “…”
Anh cạn lời một lúc, quyết định làm lơ những gì sếp vừa nói: “Kết quả như thế đương nhiên là rất tốt, nhưng nhỡ đâu… phó tổng không muốn quay lại thì sao giờ sếp?”
Tô Cẩn Hồng nhàn nhạt nói: “Xưa nay tôi không thích để cho mình quá nhiều đường lui. Không thành công thì xả thân, nếu cô ấy từ chối…”
Lưu Văn Hạo cảm thấy căng thẳng.
Trong chuyện tình cảm mà giám đốc Tô cũng quyết đoán đến vậy.
“Tôi lại nghĩ cách khác.”
Lưu Văn Hạo: “…”
Trong lòng anh không nhìn được mà chửi bới: Sếp cũng ít có bất đồng ha.
Tô Cẩn Hồng nhanh nhẹn mua đồ: “Cái này, cái này, cả cái này nữa, tôi lấy hết.”
Tô Cẩn Hồng mua toàn bộ nhẫn mà anh cảm thấy đẹp.
Lưu Văn Hạo tròn mắt: “Hóa ra sếp có nhiều tiền như vậy sao?”
Tô Cẩn Hồng không đáp lại câu vô nghĩa này của thư ký, anh móc điện thoại ra: “Anh, em nhớ là anh có chiếc Lamborghini ở thành phố S hả?”
“Cho em mượn một lúc, bảo họ đưa đến cửa hàng “Tình yêu trọn đời” ở phố Cẩm Vãn, hai hôm sau em trả anh.”
“Không không không, em không cần, em sẽ tự mua.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Lưu Văn Hạo: “???”
Anh khôngkhoongthur trường mà anh hay nghĩ chỉ là sinh viên xuất sắc, không ngờ tới sếp vốn hay lạnh lùng, chưa bao giờ khoe của lại giàu có như vậy!
Tô Cẩn Hồng vỗ vai Lưu Văn Hạo: “Đêm nay cậu vất vả rồi. Về đi thôi. Tiền lương tăng ca hôm nay trừ từ tiền lương của tôi.”
Tô Cẩn Hồng đứng trước gương sửa âu phục, lấy chiếc nhẫn anh cho là vừa mắt nhất vào trong túi, còn lại thả trong xe. Lại đi sang cửa hàng hoa bên cạnh mua một bó hoa hồng.
Khụ khụ, anh cũng muốn mua hoa gì đặc biệt, nhưng mà hiểu biết về hoa của anh thực sự nghèo nàn…
Chiếc xe này màu đen, bởi vậy lúc đỗ ở chỗ tối cũng không gây chú ý. Tô Cẩn Hồng tắt đèn xe, ngồi đợi trong đêm tối, yên lặng hồi tưởng lại những gì đã trải qua.
Đến khi họ ra, anh lại bám theo xe của họ.
Tô Cẩn Hồng dừng xe cách chỗ họ tạm biệt không xa, chờ đến khi Cố Ngôn Hi quay người anh mới bước xuống xe.
Anh sắp phải đấu một trận đấu của những người đàn ông, mà thắng bại quyết định bởi Cố Ngôn Hi.
Mặc dù Tô Cẩn Hồng nắm chắc phần thắng nhưng vẫn còn vài phần bất an.
Dù sao thì trong chuyện tình cảm, không ai có thể chắc chắn chuyện sẽ xảy ra theo đúng ý mình.
Anh nhéo túi áo, chiếc nhẫn trong đó mang lại cho anh chút dũng khí, lại khiến anh thấp thỏm.
Mới đi được hai bước, Tô Cẩn Hồng đột nhiên nhớ ra, anh quên cầm bó hoa mới mua mất tiêu…
Nhưng Trần Hòa Phong cùng Cố Ngôn Hi đứng ở cách đó không xa đã nhìn thấy anh, giờ Tô Cẩn Hồng đã cưỡi trên lưng cọp rồi khó mà xuống được, đành phải căng da đầu bước tiếp.
Trần Hòa Phong nhìn thấy một người đàn ông trông quen quen bước từ xe xuống, đi về phía họ, cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc Tô Cẩn Hồng giữ chặt Cố Ngôn Hi, Trần Hòa Phong đã nhớ ra anh là ai. Nếu như nhớ không lầm, người đàn ông này là cấp dưới của chú Cố. Trễ như này rồi còn tới tìm Hi Hi làm gì?
Tô Cân Hồng: “Cố Ngôn Hi, anh muốn nói chuyện với em.”
Trần Hoà Phong che Cố Ngôn Hi lại, Giọng nói ôn hòa nhưng thái độ lại cứng rắn.
“Đã lâu không gặp, giám đốc Tô. Muộn như vậy rồi anh tìm Hi Hi cũng không hợp lý lắm đi? Không bằng hai người chúng ta đi uống với nhau vài ly, cũng không quấy rầy Hi Hi.”
Tô Cẩn Hồng không để ý đến Trần Hòa Phong, chỉ nhìn Cố Ngôn Hi không nói lời nào.
Anh thắng hay bại đều do em quyết định, em nỡ nhẫn tâm làm anh thua sao? Làm anh thua thất bại thảm hại trước người đàn ông khác.
Cố Ngôn Hi nhìn thẳng vào anh một giây, rồi thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói với Trần Hòa Phong: “Anh Phong, đúng là em có chút chuyện cần nói với anh ấy.”
Trong nháy mắt vẻ mặt của Trần Hòa Phong trở nên thâm sâu: “Hi Hi, đã trễ như này rồi…”
Giọng điệu Cố Ngôn Hi bình thản nhưng lời cô nói lại khiến Trần Hòa Phong không thể bình tĩnh được.
“Anh ấy là bạn trai em.”
Trần Hòa Phong trông có vẻ ngạc nhiên.
Mấy người xấu hổ mà yên lặng vài giây, Trần Hòa Phong kìm nén cảm xúc.
Ngược lại với dự kiến của Tô Cẩn Hồng, không khí lạ trở nên hài hòa hơn. Anh mơ hồ cảm nhận được quan hệ của Cố Ngôn Hi với Trần Hòa Phong không phải như anh đã nghĩ.
Trần Hòa Phong cười cười, nhìn qua nhìn lại hai người, mở miệng trêu chọc: “Chú Cố biết không thế?”
Cố Ngôn Hi: “Trước mắt thì không biết, nhưng em sắp nói với bố em rồi.”
Trần Hòa Phong cười sang sảng: “Xem ra anh đóng vai phản diện rồi. Anh đây không quấy rầy hai đứa nữa.”
“Làm quen lại lần nữa, Trần Hòa Phong, anh trai Cố Ngôn Hi.”
Tô Cẩn Hồng nhìn bàn tay vươn ra của đối phương, nói ngắn gọn: “Tô Cẩn Hồng.”
“Mặc dù anh không phải là anh ruột của Cố Ngôn Hi, như lại coi em ấy như em gái ruột. Caauj không được bắt nạt em ấy đâu đấy.”
Tô Cẩn Hồng cười cười, ép cảm xúc tiêu cực xuống: “Anh yên tâm.”
Trần Hòa Phong nhận thấy sắc mắt của Tô Cẩn Hồng không tốt lắm, kệ đi, chuyện của chúng để chúng tự xử.
Tô Cẩn Hồng này cũng không có tiếng xấu gì, Trần Hòa Phong đã nghe cha Cố khen qua cấp dưới này, cũng không sợ anh là gì Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi tạm biệt Trần Hòa Phong, quay lại giữ chặt tay áo của Tô Cẩn Hồng: “Anh đi theo em.”
Tô Cẩn Hồng nhìn Trần Hòa Phong phía sau, trong lòng đã biết được chân tướng.
Cảm giác thấp thỏm đã qua đi, giờ đây sự tức giận vì bị trêu chọc đanh nhen nhóm.
Xa thì nhớ mà gần lại chẳng nói lời nào.
Hai người đứng yên trong thang máy. Tô Caarn Hồng càng nghĩ đến chuyện vừa nãy càng uất ức.
Cố Ngôn Hi hất cằm, ý bảo: “Anh ngồi ở sô pha đi, em đi rót nước.”
Tô Cẩn Hồng ngồi trên sô pha vài giây, cnagf nghĩ càng thấy tức. Anh đứng dậy đi về phía sau Cố Ngôn Hi, hỏi: “Rốt cuộc thì em có ý gì?”
Cố Ngôn Hi quay lại, gần như nhào vào lòng Tô Cẩn Hồng. Nhưng mà không ai giơ tay ra, không ôm nhau mà chỉ có sự tấn công.
Nghe được lời của Tô Cẩn Hồng, lưar giận lan tràn.
“Ý gì là ý gì? Anh có gì cứ nói thẳng ra.”
Tô Cẩn Hồng kìm nén lửa giận, khống chế bản thân không chất vấn cô, ngữ khí ban đầu có thể coi là bình tĩnh, sau rồi lửa giận càng lớn, vô thức mà lớn giọng.
“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi mà em còn tìm người đến thử anh. Nhân duyên mấy đời, người khác cầu mà chả được, em lại phá bỏ như vậy sao?!”
Cố Ngôn Hi cười nhạt.
“Người khác cầu mà chẳng được? Vậy anh nghĩ duyên của chúng ta mấy đời là từ đâu ra?”
Tô Cẩn Hồng nhíu mày, không hiểu ý cô.
Cố Ngôn Hi hít sâu một hơi, nhìn vapof mắt Tô Cẩn Hồng, giọng lạnh tanh: “Anh nghe cho kỹ đây Tô Cẩn Hồng, cái mà anh bảo là duyên mấy đời ấy, là do em cầu được.”
Tô Cẩn Hồng ngẩn ra.
“Em chết ở thế giới bình thường, sau khi chết thì nghe thấy được âm thanh bảo em có thể gặp lại anh, sau đó có một thứ xưng là hệ thống bám lấy em.”
“Đại khái là hệ thống cũng có phân cấp, dòng thời gian của chúng ta không giống nhau, thế giới đi đến cũng là ngẫu nhiên, không phải lần nào em cũng trùng với thế giới của anh,”
“Mình gặp nhau ở ba thế giới, nhưng thực tế thì em đã trải qua 17 thế giới. Lần nào cũng bị xóa kí ức, lần nào số cũng chết thảm, trừ ba thế giới em gặp được anh ra, còn lại đều chết thảm.”
“Thứ mà anh cho là duyên trời định, chẳng qua là ở nơi mà anh không nhìn thấy em cố cầu xin thôi.”
“Đời trước em nhớ lại toàn bộ ký ức, thế mà anh lại không nhớ tí nào, làm thế nào cũng không nhớ nổi. Sau rồi thì em cũng hết hi vọng, không cố gắng đánh thức ký ức ủa anh nữa, cứ như vậy mà ở với anh vài chục năm.”
“Sau khi chúng ta chết, hệ thống bảo em là anh trở lại thế giới ban đầu. Nhưng mà nó không thể chiếm đoạt thân thể của người khác cho em, nên nó tạo cho em một thân thể mới, một thân phận hoàn toàn thuộc về em. Nên anh mới trở về được mấy ngày, em đến sớm hơn anh hơn 20 năm. Em nhìn anh đi học rồi đi làm, mọi thứ của anh em biết hết, đến cả thối quen cũng y như trong ký ức của em.”
“Nhưng mà lúc em đi đến trường anh, hiệu sách, chỗ anh tan làm đi đến, anh lại không nhìn em lấy một lần.”
“Em còn cho rằng anh sex không bao giờ nhớ ra. Đôi lúc em còn nghĩ, có phải vì em cầu quá mức, có phải chúng ta không nên có đoạn duyên phận đó hay không?”
Lời Cố Ngôn Hi Nói như thiên thạch nện thẳng vào lòng TÔ Cẩn Hồng, kinh hãi tột độ.
Tô Cẩn Hồng nhìn ánh mắt đau đớn của Cố Ngôn Hi, không nói nên lời.
Trước giờ anh không rõ hóa ra chân tướng lại là như vậy. Nếu biết sớm, anh nhất định sẽ không để Cầu Cầu phong ấn những ký ức đó.
Tô Cẩn Hồng hé miệng, chuẩn bị giải thích thì lại bị Cố Ngôn Hi ngắt lời.
Cố Ngôn Hi giơ tay, chọc chọc ngực trái Tô Cẩn Hồng, nhẹ nhàng: “Thế nên mới muốn anh nghiêm túc theo đuổi người ta một lần.”
“Dùng thân phận của anh, theo đuổi một cách quang minh chính đại.”
“Em làm khó anh quá rồi sao?”
Tô Cẩn Hồng không nói nên lời. Anh cũng không biết được suy nghĩ của Cố Ngôn Hi. Anh chỉ thấy hai người vui vẻ ở bên nhau là được rồi, xưa nay không hề nghe thấy Cố Ngôn Hi nhắc đến sự lo lắng thấp thỏm của cô với mối tình này.
Tô Cẩn Hồng giữ bả vai của Cố Ngôn Hi, hướng đến miệng cô, giam lại những lời hại mình hại người cô chưa nói trong miệng.
Anh không hề muốn nhìn thấy Cố Ngôn Hi đau khổ, không muốn nghe thấy những lời coi nhẹ bản thân cũng như không tin tưởng về tình cảm của hai người.
Nụ hôn đến quá bất ngờ, tay Cố Ngôn Hi chống ở ngực Tô Cẩn Hồng theo bản năng.
Tô Cẩn Hồng mút hôn cổ Cố Ngôn Hi, lẩm bẩm bên tai: “Anh xin lỗi, là lỗi của anh, do anh không tốt, không phải do em cố cầu được, là phúc tám đời của anh.”
Nước mắt lăn dài trên gò má Cố Ngôn Hi, cô không kháng cự nụ hôn của Tô Cẩn Hồng nữa, bắt đầu đáp lại anh.
Hai người từ kịch liệt đến triền miên, quần áo rải suốt từ phòng khách tới phòng tắm rồi đến trên giường.
Cuối cùng Cố Ngôn Hi nằm ở trên giường, không còn sức đâu mà giơ tay nữa.
Tô Cẩn Hồng bế cô đi tắm, ddoootj nhiên Cố Ngôn Hi lại cười.
Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng lau người cho cô, thấy cô cười, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Sao vậy em?”
Cố Ngôn Hi lười biếng đựa vào lòng Tô Cẩn Hồng trêu chọc anh.
“Em nhớ tới đời trước anh toàn khiêng em, chả dịu dàng chút nào.”
Tô Cẩn Hồng cười mà không đáp, không cho cô có cơ hội trêu mình.
Anh bế Cố Ngôn Hi đặt leen giường xong lại quay người đi ra phòng khách.
Cố Ngôn Hi nằm trên giường hô: “Anh làm gì đấy?”
Thấy tay Tô Cẩn Hồng giấu ở sau lưng, Cố Ngôn Hi đã có dự cảm. Nhưng mà suy nghĩ lại không bằng tình cnahr thực tế.
Lúc Tô Cẩn Hồng quỳ một gối trước giường, mở hộp ra, lấy ra chiếc nhẫn, Cố Ngôn Hi đã không nõi nên lời.
Ánh mắt anh kiên nghị, trịnh trọng: “Cố Ngôn Hi, tất cả từ trước nay đề không phải em cưỡng cầu, chúng ta anh tình em nguyện.”
“Anh biết cầu hôn lúc này không hề lãng mạn. Không có khung cảnh lộng lẫy, người khác chúc mừng. Thậm chí anh còn quên hoa hồng trong xe, không mang lên. Nhưng mà nếu em đồng ý, sau này anh có thể cầu hôn ở mỗi nơi mà em muốn.”
“Nhưng anh cũng muốn cho em biết rằng giây phút anh nhìn thấy em trong phòng họp, anh đã tưởng tượng dến cảnh này.”
“Lúc nào anh cũng sẵn sàng.”
Cố Ngôn Hi che miệng lại, nước mắt rơi trên chăn.
Cô nghe thấy lời Tô Cẩn Hồng, hỏi theo bản năng: “… Làm gì?”
Tô CẨn Hồng cười, ánh mắt dịu dàng.
“Tô Cẩn Hồng anh, là một công dân mẫu mực, sẵn sàng chuẩn bị phấn đấu vì sự nghiệp.**”
“Đồng thời, cũng chuẩn bị sẵn sàng cầu hôn cô Cố Ngôn Hi.”
“Vậy nên, cô Cố Ngôn Hi, em có đồng ý lấy anh không?”
—
Lời tác giả: Cảnh cuối cùng được lấy cảm hứng từ một cái GIF mà bạn mị share mị.
Trong GIF là một đôi les người nước ngoài, ở nơi công cộng, không biết là công viên hay ở đâu, tóm lại là ở ngoài, xung quanh còn có mấy người đứng xem.
Một cô gái móc nhẫn ra quỳ một gối xuống cầu hôn. Cô kia lúc đầu kích động, sau đấy bắt đầu tìm kiếm trong túi, móc ra một hộp nhẫn, sau đấy kéo bạn gái dậy rồi ôm nhau thắm thiết.
Mị xem xong thì rất cảm động, chỉ cảm thấy cô gái kia sẵn sàng cầu hôn người thương bất cứ lúc nào. Mị cực kỳ hi vọng mị có thể viết được nó. Sau đó thì mị viết nó thật ha ha ha. Thật lòng mà nói thì loại cảm tình này cực kỳ tốt
Đến đây thì truyện này cũng xem như là kết thúc, chuyện sau này thì còn phải xem mị có linh cảm không nhưng mà trên cơ bản thì đến đây thôi.
Thực ra nữ chính cũng không dễ dàng gì, đây là do đề cương mị viết từ trước, nhất quyết phải đi theo hướng này.
Ban đầu trông thì có vẻ như là nam chính cứu vớt nữ chính, sau đấy nữ chính đi theo nam chính ở các thế giới, cứu vớt tình yêu của nam chính. Mị tự cho đây là câu chuyện hai người cứu rỗi lẫn nhau. Đương nhiên 9 người 10 ý, một số chỗ do văn của mị có vấn đề, có thể khong biểu hiện được hết…
Mị có viết truyện hệ liệt của cái này, sẽ viết về Tô Cẩn Hồng ở thế giới song song, thân phận là vampire. Ai có hứng thú có thể ngó qua. Là truyện ngắn, trong vài ngày là xong.
Cuối cùng, hy vọng mọi người có thể nêu cảm nhận về truyện này, ví như thích nhất tình tiết nào hay nhân vật nào, hoặc là thích việc gì nhân vật chính đã làm, rất mong mọi người có thể nói một câu, bởi vì đây là tác phẩm đầu tay, có nhiều thứ mị đang phải mò mẫm, xây dụng nhân vật rồi cốt truyện các thứ, cho nên hi vọng mội người có thể nói nhiều chút về chỗ mình thích, để mị xem có thể rút ra ít kinh nghiệm từ bình luận của mọi người không.
Tác phẩm tiếp theo chắc là về thăng cấp lưu vả mặt sảng văn, nhưng mà mọi thứ còn đang trong quá trình chuẩn bị. Hy vọng có thể mang đến cho mọi người thứ tốt. Chắc khoảng tháng 3 sẽ bắt đầu, bởi vì trước đó còn phải viết đại cương rồi viết sẵn. Đồng thời sẽ lấp hố bách hợp kia. Nếu cảm thấy thú vị thì mọi người có thể ngó qua.
Cuối cùng, thật lòng cảm ơn mọi người đã đọc truyện mị viết, cảm ơn mọi người đã đi với mị lâu như vậy, mị thực sự rất cảm động.
Có duyên gặp lại, he he. Chúc mọi người vui vẻ, vạn sự như ý!
—
Xanh: Hi all, mình là Xanh, người “bám trụ” lâu nhất với bộ này.
Có thể các bạn không biết, thực chất thì mình chẳng phải là beta-er hay editor của team. Vai trò đúng chuẩn của mình là uploader, hay có thể coi là ngồi canh wordpress, chỉnh sửa và chăm sóc cho wordpress (còn cả edit bìa nữa nhưng lười quá nên =)))). Bởi vậy nên cái chuyện mà mình hết sa chân vào beta rồi sang cả edit nó cũng vớ vẩn xàm xí không kém lời văn của mình vậy.
Chuyện là lúc mới lập team ý, ban đầu TH chỉ định làm 1 bộ thôi, nhưng mà vì vài lý do không tiện nói ra (thực ra là mình quên nó là gì rồi) mình đã gạ gẫm thành công TH đào thêm hố mới. Rồi cái lý do mình bốc truyện này là đợt đấy mình lượn Wikidich, thấy cái giới thiệu nó hay hay là lạ khi mà nhân vật xuyên ở đây lại là nam chính. Thế là chạy đi gạ TH đào chứ còn gì nữa. TH lúc đấy truyên bố với mình xanh rờn rằng chị đào thì đi mà beta, em không làm đâu. Và ố là la, mình chết dí với nó. Với cả lúc đấy team mới hoạt động, mình cũng muốn làm đa dạng tựa truyện lên để thu hút nhiều đối tượng người đọc hơn nên mới nhận với TH. Giờ nghĩ lại chỉ muốn quay về lúc đấy bảo với bản thân là ở yên mà trông cái wordpress đi chứ đừng ham hố gì cả. Rồi mình sa chân sang cả edit vì bộ này bị bể kế hoạch nhiều quá, beta đến thì phát hiện thiếu chương tùm lum mà editor lại chẳng còn ai rảnh để vá cả. Nên lại là mình ra trận mà vá thôi.
Bộ này lúc ấy là bộ dài nhất của team, và đến giờ thì nó tuy không còn là dài nhất nữa nhưng nó vẫn là một trong những bộ dài nhất.
Đồng hành với mình có rất nhiều thành viên team, nhiều đến độ mình còn chẳng nhớ được là có bao nhiêu nữa, tại có người đến người đi, còn mình thì vẫn ở lại từ đầu đến cuối. Lúc đông nhất thì có khoảng 8 editor làm với mình nên tốc độ edit chạy xa so với tốc độ beta của mình. Cảm ơn các bạn, các em đã đồng hành và giúp đỡ mình. Cũng như cảm ơn TH đã thúc đít chị để hoàn thành được nó mặc dù đến cuối em tuyệt cmn vọng đến mức thả chị luôn. =))) Một lần nữa, cảm ơn các editor của Xanh, những người mà đã bị Xanh cho ăn hành, rồi theo như TH nói là “bị vác con đao 50m đi đòi nợ”, chịu đựng sự dở hơi cùng sự đãng trí của Xanh. Dù mình có chửi nhưng mình yêu các bạn lắm. Love you 3000.
Thú thật với mọi người là vì mình không phải là editor/ beta-er chính thức cũng như làm vì lời hứa với TH chứ chả có tí đam mê gì sât nên mình không có tí động lực nào để luôn.Thế nên ban đầu mình làm tuần 1c, dự tính là 2 năm mới xong được nhưng về sau mình chán quá nên đẩy nhanh lên để còn thoát nợ. Có thời gian tầm giữa truyện gì đấy mình chán đến nỗi đã bảo với TH là mình muốn bỏ hẳn luôn, mình với TH đã bàn đến chuyện up những chương được edit mà không beta lên (lúc đấy edit xong từ rất lâu rồi). TH bảo mình là nghỉ suy nghĩ 1 thời gian đi, nếu mình còn quay lại được thì làm nốt còn không thì thôi. Và cuối cùng, mình đã quay trở lại vì mình không muốn công sức của các editor của mình bị uổng phí. Và cuối cùng sau hơn 1 năm từ ngày đào hố, mình đã lấp được nó.
Một điều mình muốn nói nữa là về tên truyện. Không hiểu sao mình không thích cái tên này và không dưới một lần bảo TH là đổi tên truyện nhé nhưng bị phản đối =))))). Nếu được đổi thì mình sẽ đổi sang cái tên “Từ ngày anh đến”. Với mình, việc Tô Cẩn Hồng đến đã thay đổi cuộc đời của Lâm Miên Miên, và sự “gặp gỡ” với Tô Cẩn Hồng cũng là một cái duyên với mình nói riêng và với team nói chung.
Vì mình cũng chả phải editor hay beta-er chính thức gì, hơn nữa đây cũng là bộ đầu tiên (và cuối cùng) mình beta nên sẽ không tránh khỏi thiếu sót. Mình và TH đã thống nhất với nhau rằng mình sẽ beta lại một lần nữa, còn lúc nào sẽ xong thì mình cũng chưa biết được nhưng chắc sẽ không lâu đâu. Chắc sau này các bạn chỉ còn gặp lại mình trên các bài đăng wordpress của team nhưng biết đâu đấy ngày đẹp trời nào đấy mình lại thấy truyện ngắn nào hay ho rồi quay lại thì sao?
Lời cuối cùng, mình xin được cảm ơn tất cả mọi người đã dồng hành với mình, ủng hộ mình và team suốt thời gian qua. Cảm ơn mọi người đã bao dung cho những thiếu sót của mình.
Hy vọng các bạn tiếp tục ủng hộ team.Còn bây giờ thì chia tay cô Cố thứ mấy không nhớ và anh cả Tô của nhà Meow thôi nào.
Luv u all. Meow~
15/12/2020
Xanh.
TH: Tôi không muốn nói gì nhiều hơn là bộ này không phải gu tôi =))))) và vì thế tôi bỏ mịa beta cẩn thận luôn, ai chửi mình cũng được vì mình mệt lắm rồi. Xin hết.