Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 27: Trai thẳng ở thế giới Mary Sue 2




“Cô nghĩ rằng tôi đang bàn bạc với cô sao?”
Edit: A Tang
Beta: TH
ヽ(^Д^)ノ ヽ(^Д^)ノ ヽ(^Д^)ノ
Lãnh Đan Thu kinh ngạc nhìn gương mặt mang ý cười cùng bộ dáng ôn hòa của anh. Cô hơi nghi ngờ: Tô Cẩn Hồng trước nay đều tự làm theo ý mình, từ bao giờ lại để ý đến cảm xúc của người khác?
Đám đông vây xem xì xào to nhỏ như đã hiểu rõ mọi việc, trong đó còn có lời giải thích thay Lãnh Đan Thu: “Mọi người đoán mò gì chứ, đó là bạn trai của người ta.” “Tôi đã nói rồi, Lãnh Đan Thu sao có thể bị bao nuôi chứ.” Tất cả những ánh mắt hâm mộ, ghen ghét đều tập trung lên người cô.
Lãnh Đan Thu xấu hổ, cúi đầu tránh đi những ánh mắt đó, đặc biệt là của một số bạn học. Cô nhanh chóng lên xe, trong lòng thầm hy vọng xe nhanh chóng chạy xa khỏi đám đông đang vây xem này.
Tô Cẩn Hồng lái xe ra khỏi cổng trường, quan sát qua gương chiếu hậu thấy cảm xúc của Lãnh Thu Đan có vẻ không tốt. Anh phát một bài nhạc nhẹ muốn giúp Lãnh Đan Thu bớt căng thẳng.
Lãnh Đan Thu thử hỏi: “Cậu Hồng, anh đến tìm tôi có việc gì sao?”
Tô Cẩn Hồng mắt nhìn thẳng con đường phía trước, cầm tay lái nói: “Đưa cô đi ăn cơm.”
Lãnh Đan Thu kinh ngạc, mắt trừng lớn, không biết nên nói gì. Cậu Hồng khẳng định không muốn có đứa bé này, cho nên đây là… bữa cơm cuối cùng sao?
Rất nhanh xe đã dừng lại ở cửa một khách sạn. Một nhân viên cung kính tiếp nhận chìa khóa giúp anh đỗ xe. Một nhân viên khác dẫn hai người vào phòng riêng.
Lãnh Đan Thu nhìn Tô Cẩn Hồng chậm rãi uống trà, dáng vẻ như không muốn mở miệng. Im lặng vài phút, không nhịn được hỏi anh ta: “Cậu Hồng, có phải anh không muốn có đứa bé này?”
Tô Cẩn Hồng cười nhẹ một cái, khóe môi nhếch lên mang theo bảy phần không đứng đắn ba phần thâm tình. Cho dù có tránh anh ta như rắn rết thì Lãnh Đan Thu cũng không thể phủ nhận, người đàn ông này có sức hút khiến người khác phải si mê.
“Gọi tôi là Tô Cẩn Hồng hoặc Cẩn Hồng đi. Đừng căng thẳng như vậy.” Tô Cẩn Hồng kiên nhẫn trấn an cô nhưng lại không biết vì nguyên nhân trước đây nên Lãnh Đan Thu mới cảnh giác với mình.
Trong lòng Tô Cẩn Hồng đang lựa lời, không thể quá khác biệt với tính cách trước đây của thân xác này khiến người khác nghi ngờ, nhưng cũng phải khiến Lãnh Đan Thu tin tưởng lý do mình muốn giữ lại đứa bé. Đây quả là một vấn đề nan giải. Tô Cẩn Hồng đang rối rắm hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.
“Đinh, đã có nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ, mời ký chủ đọc.”
Nhiệm vụ chính: “Để Lãnh Đan Thu sống đến già.”
Nhiệm vụ phụ 1: Bước vào thế giới Mary Sue, để phù hợp với tính cách và phong cách làm việc của chủ nhân thân xác này trước đây, không bị thế giới bài xích, hãy nói với Lãnh Đan Thu: “Giữ lại đứa bé vì nó có ích cho việc tranh đoạt quyền lợi.” (0/1)
Tô Cẩn Hồng nhịn không được nhíu mày: “Sao lại có nhiệm vụ? Hàng chữ nhỏ sau nhiệm vụ phụ 1 “Nhiệm vụ không thể bỏ qua” nghĩa là gì?”
“Đúng vậy, ký chủ. Bởi vì thế giới thứ nhất độ khó quá thấp nên không có nhiệm vụ, những thế giới sau đều sẽ có nhiệm vụ, nhiệm vụ phụ sẽ xuất hiện bất ngờ, không thể xác định chính xác bao giờ sẽ có. Đối với nhiệm vụ phụ 1, đó là bởi nguyên chủ chỉ coi Lãnh Đan Thu như món đồ chơi, cô ấy sống hay chết cũng không liên quan đến mình. Anh vừa đến thế giới này, nếu bị phát hiện đột nhiên đối tốt với cô ấy, thế giới này sẽ vì bảo vệ cốt truyện gốc mà kích anh ra. Vì vậy để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ chính, nhiệm vụ phụ 1 phải ở trong trạng thái bắt buộc phải hoàn thành.”
Lãnh Đan Thu nhìn sắc mặt người đàn ông dần không tốt, càng thêm căng thẳng, không biết tiếp theo anh ta sẽ làm gì đứa bé này.
“Chắc cô cũng biết, nhà họ Tô đến đời tôi có ba người con trai. Anh cả của tôi tuy nắm quyền nhưng không lâu trước đây được chẩn đoán rất khó có thể có con.”
Lãnh Đan Thu thấy Tô Cẩn Hồng không kiêng kỵ nói ra bí mật gia đình, trong lòng càng thêm hoảng sợ. Bây giờ cô biết càng nhiều thì sau này càng khó thoát. Cô không nhịn được ngắt lời, gượng cười nói: “Cậu…Tô Cẩn Hồng, hình như tôi không nên biết quá nhiều về những chuyện này.”
Nhìn người con gái trước mặt nở nụ cười khó coi, Tô Cẩn Hồng có chút bực bội: “Cô đừng cười nữa, cười còn khó coi hơn cả khóc.”
Lâm Đan Thu có chút sợ hãi cúi đầu. Tô Cẩn Hồng liền ý thức được mình đã quá hung dữ, anh nghiêng đầu không định nói những lời cứng nhắc nữa, tiếp tục giải thích: “Trước đây chị dâu cả cũng đã từng có thai nhưng bị anh hai dùng thủ đoạn làm nó bị sảy mất. Anh cả vì thế mà ghi hận anh hai. Anh hai tưởng rằng đã đoạt được quyền nhưng anh cả chắc chắn sẽ cản trở bằng mọi giá. Ông già nhà tôi xem trọng nhất chính là con nối dõi. Tuy rằng hiện tại tôi không có thực quyền nhưng mọi việc đều có thể thay đổi. Như cô thấy, tôi cần đứa bé này.”
Sau khi nghe những lời này, Lãnh Đan Thu cuối cùng cũng hiểu rằng hóa ra anh ta cần đứa bé để giành lấy quyền lực!
Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng nói: “Cô sinh đứa bé ra, tôi nuôi hai mẹ con cô.”
Trong giây lát, trái tim của Lãnh Đan Thu trống rỗng. Cô thực sự tuyệt vọng.
Đứa trẻ sinh ra không có danh phận, mẹ nó chỉ là tình nhân của người khác. Danh tiếng và tương lai của cô đã bị hủy hoại, cô không thể để đứa con của mình vừa sinh ra đã phải chịu tội!
Hơn nữa, ở trường, cô đã bị trở thành tâm điểm chú ý vì thành tích xuất sắc và ngoại hình nổi bật. Hôm nay Tô Cẩn Hồng lại lái một chiếc xe sang trọng đến đón cô. Mặc dù giải thích là bạn trai của cô nhưng chắc chắn tin đồn là không thể thiếu. Nếu vác bụng lớn đến trường thì…
Lãnh Đan Thu không dám tiếp tục tưởng tượng.
Không, đứa trẻ này không thể được sinh ra!
Lãnh Đan Thu vờ gật đầu để Tô Cẩn Hồng khỏi nghi ngờ. Thế nhưng, cô lại càng nghi ngờ: Từ khi nào Tô Cẩn Hồng làm việc lại thông báo cho cô? Nếu là trước đây, Tô Cẩn Hồng muốn giữ lại đứa bé này, chắc sẽ không bao giờ nói trước với cô. Có thể sẽ trực tiếp đưa cô đến một nơi kín đáo và giữ lại đó cho đến khi sinh đứa bé ra.
Anh ta có âm mưu nào khác? Sự cảnh giác của Lãnh Đan Thu đã lên mức độ cao nhất.
Tô Cân Hồng nhìn biểu hiện ngoan ngoãn của cô gái trước mặt, rất hài lòng.Như vậy chắc là cô sẽ bảo vệ mình thật tốt. Vừa lúc có thời gian đưa cô ấy đi kiểm tra xem cơ thể có vấn đề gì không. Anh yên lòng, cẩn thận chăm sóc Lãnh Đan Thu ăn cơm. Anh hoàn toàn không ngờ rằng, anh vô thức thông báo cho cô rằng quyết định của anh đã bị nghi ngờ.
Lãnh Đan Thu ngoài mặt ngoan ngoãn nhận sự chăm sóc của Tô Cẩn Hồng, trả lời hết những câu hỏi của anh. Nhưng trong tâm trí cô, cô nhớ lại một số lời giải thích về việc sảy thai mà cô thấy trên Internet ngày hôm qua. Việc phá thai thích hợp trong vòng mười hai tuần đầu. Cô đã tính toán ngày và quyết định giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.
Tô Cẩn Hồng không biết cô đang nghĩ gì, chuyên tâm nhặt xương cá.
Ăn cá tốt cho cả phụ nữ mang thai và thai nhi, còn cả những thứ này. Đôi đũa của Tô Cẩn Hồng vẫn tiếp tục gắp, chẳng mấy chốc chiếc bát nhỏ của Lãnh Đan Thu đã đầy.
Lãnh Đan Thu ăn từng miếng nhỏ, cho đến khi một bát nhỏ khác cũng đầy ụ, bất đắc dĩ nhỏ giọng ngăn: “Tô Cẩn Hồng, anh đừng gắp cho tôi nữa, tôi ăn không hết.”
Tô Cẩn Hồng miễn cưỡng đặt đũa xuống. Tại sao con gái chỉ ăn ít như vậy? Anh thầm lo lắng trong lòng, ăn ít như vậy có bị thiếu dinh dưỡng hay không. Đợi một chút …
“Cô ăn những thứ này có bị nôn không? Tôi xem trên TV thấy phụ nữ có thai thường hay bị nôn.”
Khuôn mặt căng thẳng của Tô Cẩn Hồng khiến tâm trạng của Lãnh Đan Thu hơi phức tạp.
Anh ta có vẻ quan tâm đến đứa bé này. Dù sao anh ta là cha của đứa bé này, nếu không thì …
Cô khẽ lắc đầu để ngăn suy nghĩ của mình, đứa bé này nhất định không thể sinh!
Tô Cẩn Hồng lại hiểu lầm, nghĩ rằng cô ấy đang lắc đầu để trả lời câu hỏi của mình, lo lắng, “Tôi về sẽ tìm hiểu thời gian nôn nghén, có vẻ điều đó thực sự ảnh hưởng đến việc ăn uống.”
Lãnh Đan Thu cười nói: “Thường phải có thai hơn một tháng mới nôn nghén. Tôi mới tính ra, vẫn còn khoảng một tháng nữa.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, lơ đãng nói: “Hay cô chuyển ra ngoài sống đi. Nếu ở trường, đến lúc đó sẽ rất bất tiện, hơn nữa sợ rằng dinh dưỡng sẽ không đủ.”
Khuôn mặt của Lãnh Đan Thu cứng đờ, não cô chuyển động nhanh chóng, suy nghĩ về cách từ chối Tô Cẩn Hồng. Nếu cô thực sự chuyển ra ngoài sống, cô sẽ phải chịu sự giám sát của Tô Cẩn Hồng. Làm sao cô có cơ hội đi phá thai?
Tô Cẩn Hồng nhạy bén bắt được sự miễn cưỡng lóe lên trên khuôn mặt cô, tâm trạng hơi chùng xuống. Cô quả thực không muốn có đứa bé này!
Mặc dù Lãnh Đan Thu dường như luôn tuân theo mọi lời nói của anh, nhưng Tô Cẩn Hồng không dễ bị lừa như vậy. Trong thế giới ban đầu của Tô Cẩn Hồng, anh có thể leo lên một vị trí rất cao trong một khoảng thời gian ngắn, làm sao anh có thể dễ dàng bị lừa bởi vẻ ngoài của Lãnh Đan Thu. Không cần nghĩ cũng biết, một nữ sinh viên mang thai, phản ứng đầu tiên chắc chắn không phải là sinh đứa bé ra.
Tô Cẩn Hồng thực ra cũng hiểu suy nghĩ của cô. Nhưng anh nhìn mọi thứ khác với cô.
Nếu Lãnh Đan Thu sinh ra đứa trẻ này, cô chắc chắn sẽ ở lại với anh vì con. Mà Tô Cẩn Hồng tự tin sẽ bảo vệ được cô, ngay cả khi về sau đối đầu với nam chính.
Tô Cẩn Hồng có chút đau đầu, không biết làm thế nào để thay đổi suy nghĩ của cô.
Không được, cô nhất định phải chuyển ra ngoài sống. Một là để ngăn cô vì tranh chấp với bạn cùng phòng mà sảy thai như trong nguyên tác,hai là ngăn Lãnh Đan Thu phá thai. Nhưng làm thế nào để cô ấy ngoan ngoãn chuyển ra ngoài?
Hệ thống âm thầm quan sát, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười khi thấy ký chủ của mình khó xử vì vấn đề này. Không thể không dùng ý thức nhắc nhở: “Ký chủ, thân phận của cậu ở thế giới này là chủ nhân của cô ấy, nhiều thứ không cần sự đồng ý của cô ấy.”
Tô Cẩn Hồng sững sờ, hơi bất đắc dĩ. Anh không bao giờ ép một cô gái làm điều cô không muốn.
Lãnh Đan Thu khó xử nói: “Tô Cẩn Hồng, chuyển ra ngoài sống cũng không tiện, thông thường có nhiều lớp học lúc tám giờ, phải đến sớm mới có chỗ. Nếu chuyển ra ngoài sống thì…”
Được, việc này không thể không ép cô ấy.
Tô Cẩn Hồng khẽ nhếch môi: “Cô nghĩ rằng tôi đang bàn bạc với cô sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.