Edit: A Tang
Beta: Xanh
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ba Tô, Tô Cẩn Hồng miễn cưỡng “vâng” một tiếng.
Tôn Kỳ nở nụ cười ngọt ngào chào tạm biệt ba Tô: “Cháu chào chú Tô, cháu và Cẩn Hồng đi trước ạ!”
Ba Tô nhìn hai người bọn họ, vui mừng gật đầu: thằng bé Cẩn Hồng, gần đây đã hồi tâm chuyển ý, cũng đã biết nỗ lực rồi. Vừa hay gần đây Tôn Kỳ đến thành phố S điều tra, nghiên cứu. Trong thời gian này tác hợp cho hai đứa nói không chừng năm sau mình sẽ được bế cháu.
Tô Cẩn Hồng vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Tôn Kỳ, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
“Nhà em ở cạnh nhà anh đấy.”
Tô Cẩn Hồng khẽ mỉm cười, không nói tiếp, trong lòng thầm kêu khổ. Tôn Kỳ sống gần nhà họ Tô như vậy chắc chắn ba Tô lại suy nghĩ linh tinh. Nghĩ đến điều này Tô Cẩn Hồng lại càng không muốn quay về sống ở nhà họ Tô.
Anh cười cười xin lỗi, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc! Gần đây công việc ở công ty khá bận nên tôi không về nhà.”
Tôn Kỳ cười khẽ, “Không sao đâu, chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Ngại quá, anh thực sự không thể tiếp được lời này. Anh thầm nghĩ trong lòng: Ai muốn có tương lai dài cùng cô? Anh là người đã có gia đình, sao có thể tùy tiện liên quan đến người phụ nữ khác!
Tô Cẩn Hồng đưa Tôn Kỳ về đến cửa. “Tôi sẽ không vào trong, cô xuống ở đây đi.”
Đột nhiên, không kịp phòng bị, Tô Cẩn Hồng bị cô ta ôm lấy. Khi anh vẫn đang ngây người Tôn Kỳ đã quay lưng bước đi.
Tô Cẩn Hồng nhìn bóng dáng cô ta với vẻ mặt khó hiểu, tự hỏi người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Tiếng nói của Tôn Kỳ vang vọng trong không khí: “Cẩn Hồng, hẹn gặp lại!”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Phụ nữ bây giờ thật là cởi mở! Thu Thu của anh vẫn là tốt nhất vừa dè dặt vừa dịu dàng!
Tô Cẩn Hồng đã hoàn toàn quên mất việc trước đây Lãnh Đan Thu đã âm thầm bỏ đứa bé như thế nào. Bây giờ anh giống như một chàng trai mới lớn yêu thích một cô gái, gặp bất kỳ người phụ nữ nào cũng đem ra so sánh với Lãnh Đan Thu. Sau đó lại hài lòng kết luận rằng cô gái anh thích là tốt nhất! Lại dùng hết khả năng để khen ngợi cô ấy.
Nếu Cầu Cầu có tay, nó đã bịt chặt tai lại. Đáng tiếc nó không có nên chỉ có thể lắng nghe lời khen ngợi không hồi kết của Tô Cẩn Hồng trong ý thức.
Cầu Cầu khóc không ra nước mắt: nó sẽ không bao giờ cố gắng ghép đôi ký chủ với những người phụ nữ khác ở những thế giới tiếp theo. Đặc biệt là đối với kiểu đàn ông độc thân đã nhiều năm này, một khi có cơ hội thoát ế thì đúng là một tai họa với những người xung quanh.
Tô Cẩn Hồng đã một ngày không gặp Lãnh Đan Thu, nóng lòng quay về nhà. Một khi đạp chân ga chắc chắn sẽ không để ý đến tốc độ là bao nhiêu. Anh rất khó khăn để kiểm soát tốc độ dưới giới hạn cho phép của cung đường.
Về đến dưới sân chung cư, Tô Cẩn Hồng hướng mắt nhìn lên phía căn hộ của mình.
Ơ, lạ thật, tại sao đèn lại không sáng?
Tô Cẩn Hồng lên đến căn hộ, mở cửa, phòng khách tối om.
Anh mò mẫm tìm công tắc trên tường, bật đèn lên.
Cửa phòng Lãnh Đan Thu đóng chặt, đèn ở những phòng khác cũng không bật.
Tô Cẩn Hồng nhạy cảm nhận ra không khí trong nhà có gì đó không đúng.
“Cốc cốc cốc.”
Anh ghé vào cửa, nhẹ nhàng nói: “Thu Thu, em ngủ rồi sao?”
Trong phòng không có động tĩnh gì. Tô Cẩn Hồng có chút lo lắng.
“Thu Thu, em có ở trong đó không? Em không lên tiếng tôi đi vào trong nhé?”
Tô Cẩn Hồng dán tai lên cửa, nghiêm túc lắng nghe âm thanh trong phòng. Sau khi chờ đợi vài giây, trong phòng vang lên một giọng nói yếu ớt: “Anh vào đi.”
Đèn trong phòng cũng tắt. Tô Cẩn Hồng sợ mình lập tức bật đèn sẽ khiến Lãnh Đan Thu chói mắt nên chỉ bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường. Nhờ ánh đèn mờ ảo anh mới nhìn thấy Lãnh Dân Thu.
Sắc mặt Lãnh Đan Thu tái nhợt, cô nằm trên giường chỉ đắp một tấm chăn mỏng.
Tô Cẩn Hồng nhanh chóng đặt tay lên trán cô, lo lắng hỏi: “Thu Thu em bị ốm à?”
Lạ thật, trán không nóng.
Khi tay Tô Cẩn Hồng chạm vào trán cô, Lãnh Đan Thu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Tâm trạng cô hơi chùng xuống. Cô và Tô Cẩn Hồng trước nay chưa từng sử dụng nước hoa, chưa kể mùi hương này giống như nước hoa của phụ nữ.
Bình thường cô sẽ không nói gì nhưng vì cơ thể không thoải mái hoặc có lẽ đã rung động nên trong lòng cô toàn là vị chua lè. Hơn nữa quả thật cơ thể không thoải mái nên cô không thể không khó chịu với Tô Cẩn Hồng.
Lãnh Đan Thu liếc sang một bên, tránh khỏi tay Tô Cẩn Hồng, lạnh lùng nói: “Không có. Nếu anh không có việc gì thì ra ngoài đi”
Trong nháy mắt, Tô Cẩn Hồng nghĩ đến điều gì đó. Nhìn kỹ cô một chút, bộ dạng này giống như lần Lâm Miên Miên đến kỳ.
Nhưng với một người không có kinh nghiệm sống phong phú như Tô Cẩn Hồng, anh không thể kết luận được ngay. Anh nhớ lại những kiến thức khoa học phổ biến mà anh từng thấy trước đây: khi phụ nữ đang đến kỳ, cảm xúc của họ không ổn định và cơ thể thường bị lạnh.
Anh định chạm vào tay Lãnh Đan Thu để xem tay cô có lạnh không.
Nhưng cả người Lãnh Đan Thu vùi trong chăn, chỉ có cái đầu lộ ra. Tô Cẩn Hồng có chút do dự, bây giờ trực tiếp cho tay vào trong chăn có vẻ không tốt lắm.
Hai người nhìn nhau vài giây. Lãnh Đan Thu không rõ Tô Cẩn Hồng muốn làm gì cho đến khi Tô Cẩn Hồng cho tay vào trong chăn.
“Á! Anh đang làm gì vậy!”
Lãnh Đan Thu bị sốc rồi. Trong nhiều ngày trước đó, Tô Cẩn Hồng vẫn luôn không chạm vào cô. Hôm nay, cô không thoải mái Tô Cẩn Hồng lại động tay động chân.
Chẳng lẽ những thay đổi của Tô Cẩn Hồng trong mấy tháng nay đều là giả sao?
Cô thét chói tai làm Tô Cẩn Hồng giật mình, nghiêm túc giải thích: “Tôi chỉ muốn sờ xem tay em có lạnh hay không.”
“Đưa tay cho tôi.”
Lãnh Đan Thu vì không khoẻ lại còn thêm vụ USB nên cảm xúc xuống dốc. Tô Cẩn Hồng trở về mang theo mùi nước hoa của phụ nữ lại còn đối xử với cô nghiêm khắc như vậy. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với Tô Cẩn Hồng.
Vì vậy, Lãnh Đan Thu không nhúc nhích, đầu vẫn nghiêng sang một bên, không nhìn anh.
Tô Cẩn Hồng bất đắc dĩ, phải trực tiếp sờ tay Lãnh Đan Thu.
Khi chạm đến, mu bàn tay dường như cọ vào thứ gì đó, có cảm giác lành lạnh trơn trơn. Lãnh Đan Thu cảm nhận được bị chạm vào đùi, trong bóng tối mặt tức thì nóng lên.
Tô Cẩn Hồng hơi sững sờ, không kịp nghĩ xem mình vừa chạm vào thứ gì? Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lãnh Đan Thu dời đi mọi sự chú ý của anh.
“Sao tay em lại lạnh như vậy?!”
Tô Cẩn Hồng biết rằng con gái đến kỳ sẽ bị lạnh nhưng không biết sẽ lạnh như vậy.
Lãnh Đan Thu khiêu khích nói: “Không chỉ có bàn tay lạnh mà đôi chân cũng lạnh.”
Ai ngờ Tô Cẩn Hồng đi thẳng đến cuối giường sờ chân cô.
Lãnh Đan Thu sửng sốt, ngay lập tức xấu hổ nói: “Anh không sợ bẩn à?”
Tô Cẩn Hồng không quan tâm, “Em ở nhà suốt thì bẩn ở đâu?”
“Bây giờ vẫn còn đau à? Em có muốn uống thuốc giảm đau không?”
Nhìn vào đôi mắt quan tâm của Tô Cẩn Hồng, tâm trạng lo lắng, tủi thân của Lãnh Đan Thu giảm bớt, “Có.”
Tô Cẩn Hồng chạm vào mặt cô. “Đợi tôi một chút. Tôi sẽ đi nhanh về nhanh.” Nói xong bèn ra ngoài.
Cảm giác ngọt ngào trong lòng Lãnh Đan Thu chưa hết, bỗng nghĩ tới: Tô Cẩn Hồng vừa dùng bàn tay sờ vào chân cô để sờ lên mặt cô!!!
Cô ngã người dúi đầu vào ổ chăn: Dù sao vẫn là của mình.
Nhưng vẫn có một sự khác biệt lớn giữa mặt và chân đấy!!
Lãnh Đan Thu đã hết hi vọng với Tô Cẩn Hồng. Cô có thể hiểu, dù bầu không khí có mờ ám đến đâu, Tô Cẩn Hồng không cua gấp thì đó không phải là anh!
Đến hiệu thuốc, nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi: “Chào anh, anh muốn mua gì?”
Tô Cẩn Hồng ho hai tiếng và thấp giọng hỏi: “Có loại thuốc nào… cho con gái uống vào lúc đó không?”
Nhân viên bán hàng như đã hiểu rõ, cầm một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, giới thiệu: “Thuốc này là thuốc tránh thai khẩn cấp 72 giờ.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Cái quái gì thế? Sao lại đưa cho mình thuốc tránh thai?
Tô Cẩn Hồng vẫy vẫy tay ý bảo nhân viên bán hàng mang đi, thấp giọng giải thích lần nữa, “Không phải cái này! Là thuốc mà con gái cái kia không thoải mái nên uống.”
Nhân viên bán hàng bối rối, không hiểu “cái kia” trong lời Tô Cẩn Hồng là cái gì nhưng vì công việc nên vẫn mỉm cười, nhìn sang đồng nghiệp xin giúp đỡ.
Một đồng nghiệp đứng cạnh hỏi: “Xin chào, xin hỏi bệnh nhân có triệu chứng gì?”
“Là con gái ấy ấy ý, cơ thể bị lạnh sau đó đau bụng.”
Hai nhân viên bán hàng bừng tỉnh, hoá ra “cái kia” là đến kì.
Họ dở khóc dở cười nhìn Tô Cẩn Hồng: “Thuốc giảm đau mà chúng tôi đề cử này nhất định phải uống. Anh có thể mua loại trà gừng đường đỏ này, trực tiếp pha nước ấm là có thể uống, cũng có tác dụng giảm đau.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, lấy tất cả.
Đi đến cửa lại quay lại, “Xin hỏi, sau khi uống thuốc giảm đau thì bao lâu mới có hiệu quả?”
“Khoảng nửa tiếng.”
“Được rồi, cảm ơn.” Tô Cẩn Hồng vội vã rời hiệu thuốc, chạy nhanh về căn hộ.
Hai nhân viên bán hàng rất có thiện cảm với anh. Hơi hâm mộ nghĩ: Một chàng trai đẹp trai như vậy đã muộn rồi còn đến để mua thuốc giảm đau cho bạn gái của mình thì chắc chắn tình cảm giữa hai người rất tốt.
Tô Cẩn Hồng trở về căn hộ, đi đến phòng Lãnh Đan Thu: “Thu Thu, em ngủ rồi sao?”
Lãnh Đan Thu mở mắt, nhìn anh một cái.
Tô Cẩn Hồng thấy cô khó chịu thì cũng không thoải mái.
Anh nhẹ giọng an ủi bên tai Lãnh Đan Thu: “Đừng ngủ vội, tôi sẽ đi rót nước ấm, uống thuốc giảm đau xong sẽ đỡ hơn.”
Đỡ Lãnh Đan Thu uống xong thuốc. Tô Cẩn Hồng lại pha trà gừng đường đỏ cho cô uống.
Sau khi thu dọn xong, anh ngồi trên mép giường trông cô. Không có việc gì làm, chỉ nhìn cô chằm chằm. Tr𝘂yệ𝓷 chí𝓷h ở [ Trùm Tr𝘂yệ𝓷.V𝓷 ]
Lãnh Đan Thủ đẩy đẩy anh: “Anh đi tắm nhanh đi.”
Tô Cẩn Hồng ngạc nhiên nhướn mày, giơ áo lên ngửi ngửi: “Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trên mùi mồ hôi trên người tôi ảnh hưởng em?”
Mặt Lãnh Đan Thu không cảm xúc, bình tĩnh nói: “Trên người anh có mùi hương phụ nữ.”
Tô Cẩn Hồng ngây ra. Trên người anh lấy đâu ra mùi hương phụ nữ???
Lãnh Đan Thu nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, rõ ràng không biết cô đang nói về cái gì, nhắc thêm: “Mùi nước hoa phụ nữ.”
Tô Cẩn Hồng nhớ lại ngày hôm nay, chợt nghĩ ra, có lẽ cái ôm cuối cùng của Tôn Kỳ đã làm mùi nước hoa dính lên người anh!
Anh cười xấu xa, cố ý dựa sát vào Lãnh Đan Thu, cố tình lấy áo sơ mi lắc trước mặt Lãnh Đan Thu: “Ghen à? Em ghen rồi đúng không?”
Lãnh Đan Thu ngoảnh đầu đi: “Không có. Tôi cũng chẳng là gì của anh, có tư cách gì để ghen chứ.”
–
Tác giả có điều muốn nói: tác giả lải nhải, có thể bỏ qua.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của tác giả không được tốt lắm. Ban đêm ngủ không ngon, hay nằm mơ, sáng sớm đã tỉnh giấc. Tôi thức dậy sớm hơn nhiều so với khi còn đi học. Tôi đã từng mơ mang theo mẹ tôi trốn bọn vay nặng lãi, nhưng tiền hoa hồng tôi thậm chí còn không cần. Bạn bè tôi nói đó là vì tôi quá căng thẳng. Hoặc là ban ngày rất mệt nhưng đêm không ngủ được hoặc người rất tỉnh nhưng đầu óc mơ màng như sắp ngủ. Sau đó hôm nay tôi bị ốm, uống thuốc gì đó, tình trạng cơ thể không được tốt lắm. Thế giới có những việc, những vấn đề cần xử lí, đó không phải là một số trải nghiệm vui sướng.
Ban đầu tôi dự kiến sẽ viết nhiều hơn và sau đó thêm nhiều hơn. Kết quả là, tôi không chỉ không viết thêm mà còn dùng cả bản thảo tồn đọng, mấy ngày liên tục dùng bản thảo tồn mà không viết. Đối với bối cảnh của thế giới thứ ba, tôi cũng nghĩ về nó khi có thời gian rảnh rỗi. Nếu theo ý tưởng ban đầu của tôi thì sẽ rất ngược (đau lòng), vì vậy tôi cũng băn khoăn về điều này. Thế giới thứ ba vẫn chưa viết. Hai ngày qua tôi đã điều chỉnh một số giả thiết. Tôi vẫn hy vọng rằng thế giới tiếp theo có thể được viết mọi thứ nhẹ nhàng và hạnh phúc hơn.
Vài ngày trước, tôi nghe một người bạn kể một câu chuyện xưa và muốn viết một câu chuyện xưa nhỏ. Tôi cũng đã hình dung ra nó. Hai ngày sau tình dậy, tôi đã quên nó. Nhất thời tôi không rõ là nó đã thực sự được hình thành hay chỉ hình thành trong mơ chỉ có thể tạm thời gác lại.
Một số độc giả có thể thấy rằng mấy ngày nay họ không được trả lời lại. Thật ra tác giả ở Tấn Giang về cơ bản đã đăng một chút văn rồi thôi, sau đó đi nghỉ ngơi và thư giãn. Mặc dù hiệu quả rất khiêm tốn nhưng tôi sẽ điều chỉnh trạng thái càng sớm càng tốt, và bù vào vài ngày qua.
Chúc mọi người sống vui vẻ!