Edit: Reeu
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng lao vào nhà xưởng trong hai mươi giây đếm ngược cuối cùng. Nhìn thấy Lãnh Đan Thu đang bị trói anh mới thở phào nhẹ nhõm. Đằng sau, cảnh sát liên tiếp cầm súng tiến vào.
Anh run rẩy vươn tay chuẩn bị giúp cô cởi dây thừng, giọng run run: “Cảm tạ trời đất, em không sao, em không sao là tốt rồi.”
Lãnh Đan Thu ra sức lắc đầu ý bảo anh nhìn quả bom bên cạnh, hất cằm ý bảo bom ở cách đó không xa, hô to với anh: “Anh đừng động vào em, nếu không bom sẽ nổ, anh mau đi đi.”
Tô Cẩn Hồng sửng sốt, thả dây thừng trong tay xuống và không để ý đến lời Lãnh Đan Thu nói. Anh vừa vác Lãnh Đan Thu lên vai, liều mạng chạy ra cửa, vừa ra sức hét lên để thông báo cho những cảnh sát xung quanh: “Chạy mau, có bom.”
Trên mái nhà, tay bắn tỉa vội vàng ôm súng nhảy xuống. Vài giây sau, một vụ nổ mạnh lan ra cả bên ngoài.
“Bùmmm!!!”
Lúc ấy Tô Cẩn Hồng mới khiêng Lãnh Đan Thu đến gần cửa, anh đặt Lãnh Đan Thu xuống đất, dùng người mình che cho cô.
Ba, bốn giây sau khi tiếng nổ vang lên, mọi người xung quanh xác định vụ nổ đã hoàn toàn kết thúc. Lúc này có mấy cảnh sát từ từ đứng dậy, đi kiểm tra tình huống thương vong của mọi người và các đồng nghiệp của họ.
Lãnh Đan Thu được Tô Cẩn Hồng che ở dưới thân nên không bị thương gì. Cô lay lay người Tô Cẩn Hồng: “Cẩn Hồng?”
Tô Cẩn Hồng vẫn bất động, không có bất kì phản ứng nào.
Trong lòng Lãnh Đan Thu hoảng sợ, giãy giụa từ dưới thân anh ra, lại lay người anh một lần nữa: “Cẩn Hồng?”
Nước mắt Lãnh Đan Thu không ngừng rơi xuống, cô ôm Tô Cẩn Hồng khóc nức nở: “Cẩn Hồng, anh đừng làm em sợ, anh trả lời em đi.”
“Người đâu, ở đây có người bị thương.”
Cảnh sát nhanh chóng đến gần bọn họ, cúi đầu nhìn Tô Cẩn Hồng và cấm lấy bộ đàm thông báo: “Ở đây còn có một người bị thương nữa, xin nhân viên y tế nhanh chóng lại đây.”
Bởi vì vụ này án tính chất tương đối nguy hiểm, hơn nữa còn liên lụy đến các nhân vật đặc biệt nên khi cảnh sát làm nhiệm vụ luôn có các nhân viên y tế chuyên nghiệp chờ cách đó không xa luôn sẵn sàng nhận mệnh lệnh.
Trừ Tô Cẩn Hồng bị thương ngoài da còn có mười ba cảnh sát bị thương nhẹ và năm cảnh sát bị hôn mê. Điều may mắn duy nhất là không có ai bị tử vong.
Đoạn Hiên Minh áy náy đến bên Lãnh Đan Thu, an ủi: “Cô đừng quá lo lắng, Tô Cẩn Hồng phúc lớn mạng lớn nên cậu ấy sẽ không có việc gì đâu.”
Lãnh Đan Thu nhìn Đoạn Hiên Minh, không thể kiềm chế được lửa giân trong lòng, cô gằn từng tiếng nói vào mặt Đoạn Hiên Minh: “Bây giờ cậu Đoạn còn giả vờ cho ai xem?”
Đoạn Hiên Minh cau mày, rất không vui nói: “Cô có ý gì? Tôi nể mặt Tô Cẩn Hồng có lòng tốt an ủi cô, thái độ cô là ý gì đây? Hiện tại Hoàng Lị Lị cũng mất tích, tôi rất lo lắng cho cô ấy. Trên thế giới này không phải chỉ có mỗi mình cô đau khổ.”
Trước khi Tô Cẩn Hồng đến, Lãnh Đan Thu chắn chắn mình phải chết, cô yên lặng hồi tưởng lại và đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Sau khi tan học, Hoàng Lị Lị cố ý tìm cô kéo dài thời gian, nói những lời gì đó rất nhiều lần. Điều này rất đáng ngờ.
Đăc biệt trước đó Hoàng Lị Lị còn hại cô nộp luận văn không đúng hẹn làm mất tư cách thi, cô ta vẫn luôn có ý xấu với cô.
Lãnh Đan Thu sẽ không tin Hoàng Lị Lị đột nhiên lại ăn năn hối cải và chân thành xin lỗi mình. Huống chi Lãnh Đan Thu cũng không cảm nhận được thành ý của cô ta.
Lúc trước ở trong xe cô đã từng thử dụ dỗ đám người xấu nhưng họ vẫn không bị lay chuyển. Nếu thực sự người đứng phía sau chuyện này là Hoàng Lị Lị thì mọi chuyện đều có thể hiểu được. Hoàng Lị Lị ngồi ngay bên cạnh cô, mà thế lực phía sau Hoàng Lị Lị là Đoạn Hiên Minh. Nể mặt Đoạn Hiên Minh, bọn người xấu cũng sẽ không dễ dàng phản bội như vậy, đừng nói đến chuyện làm trò ngay trước mặt người đã thuê mình.
Còn có rất nhiều chi tiết khác, ví dụ như bọn họ tát mình một cái nhưng lại không dám động thủ với Hoàng Lị Lị. Kể cả khi lục soát tìm di động, bọn họ cũng không dám hành động lỗ mãng.
Lãnh Đan Thu: “Khi tan học, Hoàng Lị Lị cố tình tìm tôi nói chuyện để kéo dài thời gian. Bình thường lúc tan học có rất nhiều người ở cổng trường nên bọn bắt cóc sẽ không hành động được. Hơn nữa từ trước đến nay, Hoàng Lị Lị không bao giờ có thái độ tốt với tôi nên tôi có lí do để nghi ngờ Hoàng Lị Lị.
Đoạn Hiên Minh không bị dao động: “Điều này cũng không thể chứng tỏ chuyện gì!”
Mặt Lãnh Đan Thu vô cảm: “Tùy cậu Đoạn nghĩ như thế nào thì nghĩ, anh làm ơn tránh ra một chút, anh chắn hết đường của các bác sĩ đằng sau rồi.”
Cha của Tô Cẩn Hồng biết tin ngay sau đó. Khi ông đến bệnh viện thì đã là một giờ sáng.
Lãnh Đan Thu ngồi ngây ngốc trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cô rất sợ hãi, cực kì sợ hãi.
Cô sợ nhất việc bác sĩ đẩy cánh cửa màu trắng ra, mặt lạnh như băng nói với cô: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Khi cha Tô đi đến phòng cấp cứu liếc mắt một cái đã nhận ra Lãnh Đan Thu. Ông nhớ tới báo cáo mà cấp dưới đi điều tra viết Tô Cẩn Hồng vì một người con gái tên “Lãnh Đan Thu” mà bị thương nên nhịn không được sự tức giận, lửa giận trong lòng gần như che hết đau khổ.
Ông nhìn phòng cấp cứu, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nghiêm túc đi đến trước mặt Lãnh Đan Thu và cẩn thận đánh giá cô: “Cô là Lãnh Đan Thu?”
Lãnh Đan Thu nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình và phục hồi lại tinh thần, cô nhìn thấy một ông lão hơn sáu mươi tuổi đang nhìn mình với vẻ không hài lòng, gương mặt có vài phần tương tự Tô Cẩn Hồng. Cô lập tức nhận ra rằng đây là cha của Tô Cẩn Hồng.
Lãnh Đan Thu vội vàng đứng lên: “Cháu chào chú!”
Cha Tô: “Cô đã từng gặp tôi rồi sao?”
Lãnh Đan Thu lắc đầu, lễ phép trả lời: “Chưa ạ. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy chú cháu đã hiểu tại sao Tô Cẩn Hồng lại đẹp trai như vậy.”
“Cẩn Hồng đã được thừa hưởng những gen tốt của chú.”
Trong lòng cha Tô hơi ngạc nhiên, không ngờ cô bé này rất biết ăn nói.
Nhưng nghĩ lại người còn đang nằm trong phòng cấp cứu là con trai của mình, cha Tô lại cảm thấy quả nhiên là có bản lĩnh, bằng không tại sao lại có thể làm cho con trai mình mê đến thần hồn điên đảo, thậm chí sẵn sàng chết vì cô. Cha Tô nhớ tới chuyện lúc trước ông làm mối không thành công lại càng thêm tức giận.
Tô Kỳ với nó môn đăng hộ đối, mà bản thân Tôn Kỳ cũng rất xuất sắc, vậy mà nó còn không coi người ta ra gì, một hai sống chết phải quấn lấy một cô gái còn đang học đại học.
Cha Tô hơi oán trách Tô Cẩn Hồng, nhưng nhìn cửa phòng cấp cứu vẫn còn đóng kín, lửa giận trong bụng cũng vơi đi.
Ông nhìn Lãnh Đan Thu, đang chuẩn bị mở miệng nói về sau Lãnh Đan Thu không cần xuất hiện trước mặt Tô Cẩn Hồng nữa thì cấp dưới đã cầm một chiếc máy tính bảng đến trước mặt ông và nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Tô, công ty chúng ta lên top tìm kiếm rồi.”
“Trên mạng khắp nơi đều đang nói, cậu ba bao nuôi một sinh viên đại học, bây giờ còn làm mình phải vào bệnh viện.”
Cha Tô nhận lấy máy tính bảng lướt vài cái, phổi ông như muốn nổ tung.
Trên mạng có ảnh chụp rất rõ ràng, khuôn mặt hai người đều thấy rõ. Có rất nhiều ảnh chụp Tô Cẩn Hồng và Lãnh Đan Thu, tuy rằng không có hành động gì thân mật nhưng biểu hiện giữa hai người thì cực kỳ thân mật, chỉ có người mù mới không nhìn ra. Thậm chí còn có mấy tấm ảnh chụp ở trường học, càng chứng minh chủ đề trên.
Đứa con ông còn đang nằm bên trong không rõ sống chết mà bên ngoài tin rác bay đầy trời, phổi cha Tô như muốn nổ tung.
“Tra! Tra cho tôi! Rốt cuốc là ai đã ra tay.”
Lửa giận của cha Tô đầy tràn mà không có chỗ nào xả, thời gian trùng hợp như vậy làm ông không thể không hoài nghi người đứng sau đống tin này và người chủ mưu bắt cóc có phải cùng một người hay không.
Ông giận dữ: “Xóa top tìm kiếm cho tôi! Cho các ngươi thời gian một ngày, nếu không tra được thì cút hết đi. Còn có Tô Cẩn Thịnh, bảo nó mau cút về đây cho tôi. Em nó đã bị thương như thế này rồi còn ở bên ngoài làm gì?”
Cấp dưới: “Vâng, tôi sẽ đi tra ngay.”
Cha Tô không hề nghi ngờ là Lãnh Đan Thu ra tay. Ông có xu hướng nghi ngờ là do đối thủ cạnh tranh làm ra.
Lúc này, bác sĩ đẩy cửa ra, tháo khẩu trang xuống và thông báo với bọn họ: “Ca mổ rất thành công, trước mắt người bệnh đã vượt qua cơn nguy hiểm.”
Cha Tô kích động nước mắt rơi đầy mặt, liên tục nói: “Tốt, tốt quá rồi.” Ông còn chưa kịp hỏi bác sĩ thêm gì đã thấy Lãnh Đan Thu đang đứng ở cách đó không xa chạy đến trước mặt bác sĩ liên tục hỏi lại: “Thật sự không có việc gì chứ?”
Bác sĩ đã gặp rất nhiều người nhà có cảm xúc còn kích động hơn nên rất bình tĩnh gật đầu.
Cha Tô thở phào một hơi nhẹ nhõm, tự lẩm bẩm với chính mình: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Dây thần kinh vẫn cố gắng kéo căng cuối cùng cũng được lơi lỏng, cha Tô có chút mệt mỏi. Ông đi vào nhìn xem Tô Cẩn Hồng, thở dài một hơi.
Cha Tô nhìn thoáng qua Lãnh Đan Thu: “Còn cô…?”
Lãnh Đan Thu lập tức trả lời: “Cháu sẽ ở lại đây trông coi, chú về nghỉ ngơi trước đi ạ!”
Cha Tô gật đầu, sắc mặt không rõ nhìn cô một cái rồi mang theo người rời đi.
Tô Cẩn Hồng nằm ở phòng VIP, đầy đủ thiết bị và còn có một chiếc giường nhỏ dành cho người trông coi.
Nhưng Lãnh Đan Thu cũng chưa hề nhìn nấy một cái, cô ngồi bên cạnh Tô Cẩn Hồng, cứ như vậy nhìn anh suốt một đêm.
Tuy rằng trên mạng đang ầm ĩ dữ dội nhưng cha Tô đã ra tay thì không thể khinh thường. Top tìm kiếm nhanh chóng bị gỡ xuống, các nội dung liên quan cũng không tìm thấy nữa.
Anh cả của Tô Cẩn Hồng, Tô Cẩn Thịnh vội vàng từ nơi khác trở về, đến bệnh viện nhìn Tô Cẩn Hồng một cái rồi lại đến công ty tăng ca xử lí mọi việc, bao gồm cả việc tìm ra kẻ đứng sau việc này.
Nhà họ Tô dần dần bình tĩnh lại nhưng Hoàng Lị Lị lại vô cùng hoảng loạn.
Cô ta ngồi trên xe đợi một lúc lâu cũng không thấy hệ thống thông báo: “Đã hoàn thành nhiệm vụ.” Lúc ấy cô ta nhận ra đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tô Cẩn Hồng không chết, Lãnh Đan Thu cũng không có việc gì!
Cô ta nhanh chóng quyết định, thừa dịp Đoạn Hiên Minh còn chưa phong tỏa các thẻ trong tay, cô ta đã đưa tiền cho đám người xấu và bảo bọn họ nhanh chóng rời khỏi thành phố S. Nếu bọn họ bị bắt nhất định sẽ khai ra cô ta. Đám người này không hề có ý nghĩ lương thiện gì với cô ta.
Cô ta nhanh chóng chuyển tiền trong thẻ đi và ngồi xe suốt đêm đến thành phố khác.
Thế lực của nhà họ Đoạn và nhà họ Tô ở thành phố S rất lớn, cô ta không thể ngu ngốc tiếp tục ở lại nơi đó.
Ngay sáng sớm ngày hôm sau cô ta vội vàng đặt chuyến bay ra nước ngoài. Cô ta đã từng trao đổi ở nước D một năm, cuộc sống nơi đó đối với cô ta cũng coi như quen thuộc, bên kia cô ta cũng có vài người bạn có thể giúp đỡ, làm cô ta cũng không đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Đoạn Hiên Minh tìm Hoàng Lị Lị một đêm, cuối cùng mới không thể không thừa nhận, anh ta thực sự đã bị lừa. Đoạn Hiên Minh tức đến nổ phổi, anh ta nghĩ trăm lần cũng không ra, Hoàng Lị Lị muốn cái gì anh ta đều cho, vậy tại sao lại còn muốn lừa gạt mình!
Chờ đến khi anh nhớ ra phong tỏa các thẻ đã cho Hoàng Lị Lị thì đã không kịp nữa rồi.
Anh gọi điện cho ngân hàng: “Tôi muốn phong tỏa tài khoản của mình.”
Nhân viên ngân hàng: “Xin chào, anh vui lòng cho biết tên chủ tài khoản, số chứng minh và số thẻ của mình.”
“Đoạn Hiên Minh, 231233435445334, số thẻ là 6523235523522323
“Số dư trong thẻ của anh hiện tại là 0.71. Xin hỏi anh có cần phong tỏa lại không?”
Đoạn Hiên Minh nổi trận lôi đình: “Tại sao lại như vậy?”
Anh nghiến răng nói ra từng từ từng chữ: “Có thể tra giúp tôi tiền trong thẻ đã bị chuyển đi đâu không?”
Nhân viên ngân hàng nhẹ nhàng nói: “Tiền đã được chuyển tới ngân hàng XX.”
Đoạn Hiên Minh vội vàng hỏi: “Hiện tại tôi có thể phong tỏa tài khoản kia không?”
“Xin lỗi, tiền đã chuyển tới ngân hàng khác nên hiện tại chúng tôi không thể phong tỏa giúp anh được. Nếu anh gặp phải kẻ trộm cắp, trước tiên nên báo cho cảnh sát, sau đó chúng tôi sẽ liên hệ với ngân hàng kia để thu hồi lại số tiền.”
Đoạn Hiên Minh đập mạnh điện thoại xuống đất, giận đến hôn mê bất tỉnh. Anh nghĩ một lúc, dù sao thì vẫn nể tình xưa nên không báo cảnh sát ngay. Anh gọi điện thoại cho một người khác: “Alo, tìm giúp tôi một người…”
Lúc này Đoạn Hiên Minh còn chưa biết, phiền toán đối với anh ta mới chỉ là bắt đầu…