Edit: Bé Lá
Beta: Xanh, TH
Lúc Tô Cẩn Thịnh từ bên ngoài vội vã chạy đến bệnh viện thì đã là ba giờ sáng, anh trầm mặc nhìn em trai hôn mê nằm ở trên giường một lát, dém chăn rồi âm trầm rời khỏi bệnh viện.
Trở lại công ty, Tô Cẩn Thịnh xử lý vụ việc xảy ra vừa rồi, kể cả điều tra thông tin kẻ đứng sau màn. Một nửa số tầng của trụ sở tập đoàn Tô thị sáng đèn cả đêm.
Ngày thứ hai, Tô Cẩn Hồng chậm rãi mở mắt. Nhìn đến vách tường màu trắng, ga trải giường, cho đến mùi nước khử trùng quen thuộc, Tô Cẩn Hồng mới phản ứng lại.
Anh sửng sốt vài giây, từ từ quay đầu, nhìn thấy Lãnh Đan Thu nằm bên mép giường, tâm trạng đang treo cao nháy mắt hạ thấp xuống.
May quá… Cô vẫn còn ở đây.
Tô Cẩn Hồng gian nan giơ tay phải lên, bên trên còn cắm ống truyền dịch, nhiệt độ cơ thể vô cùng thấp.
Ngay khi anh chạm vào mặt Lãnh Đan Thu, cô lập tức tỉnh dậy.
Lãnh Đan Thu luôn trông chừng anh, bản thân không biết ngủ từ khi nào. Cô ngủ cực kỳ không yên ổn, ở trong mộng cũng là tránh né đủ loại thảm họa, cùng với Tô Cẩn Hồng chạy trốn khắp nơi.
Cho đến khi cô tỉnh dậy, mọi đau khổ của cô mới chấm dứt.
Lãnh Đan Thu mở mắt, thấy Tô Cẩn Hồng đang nhìn cô dịu dàng.
Cô ngây ngốc nhìn Tô Cẩn Hồng, khóe mắt bỗng chốc ngập nước.
Tô Cẩn Hồng bất đắc dĩ nở nụ cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Khóc cái gì, không phải là anh không có việc gì sao? Em nên cười mới đúng.”
Lãnh Đan Thu vừa bật khóc, vừa cười miễn cưỡng.
Tô Cẩn Hồng đau lòng, dỗ dành cô, “Đừng khóc, được không? Em khóc lên xấu lắm.”
Lãnh Đan Thu lúc này không rảnh đi so đo lời của anh, cô nghẹn ngào nói: “Em không dừng lại được, không ngừng khóc được.”
Tô Cẩn Hồng kéo Lãnh Đan Thu, cô không thể không chống hai tay lên giường để khỏi ngã.
Tô Cẩn Hồng giữ cổ cô, trán hai người chạm vào nhau. Anh ra vẻ hung ác nói: “Không cho khóc, khóc nữa anh hôn em.” Anh nhanh chóng đếm: “1, 2, 3.”
Lãnh Đan Thu còn chưa kịp phản ứng, Tô Cẩn Hồng đã đếm xong rồi, trêu chọc cô: “Muốn hôn cứ việc nói, anh rất hào phóng.”
Không đợi Lãnh Đan Thu phản bác, Tô Cẩn Hồng ôm cổ cô rồi hôn xuống.
Lãnh Đan Thu dừng lại một chút, ổn định hơi thở, lo lắng nhìn tay của anh, “Kim của anh…”
Tô Cẩn Hồng kéo kim truyền xuống, “Mặc kệ nó, chuyên tâm vào.”
Lúc trợ lý của ba Tô đẩy cửa vào, thấy hai người trên giường đang hôn nóng bỏng.
Anh ta xấu hổ gõ gõ của, quy củ nhìn xuống mặt đất, cúi đầu nhắc nhở: “Cậu ba Tô?”
Nghe thấy có người nói chuyện, Lãnh Đan Thu vội vàng nghiêng mặt, đẩy Tô Cẩn Hồng ra, đứng thẳng ở bên giường. Hai má cô phiếm hồng, ánh mắt không được tự nhiên nhìn về một hướng, bộ dạng có chút xấu hổ.
Tô Cẩn Hồng hơi bực mình vì bị trợ lý cản trở, nhưng nhìn đến giấy tờ trong tay anh ta, cũng hiểu được là có chuyện quan trọng.
“Có chuyện gì thế?”
Trợ lý đi tới, mỉm cười thân thiện với Lãnh Đan Thu. Anh ta đã tính toán nhanh trong lòng, nhìn sự nhiệt tình của cậu ba đối với cô gái này, nói không chừng cô chính là mợ ba tương lai.
Lãnh Đan Thu nhìn thấy lỗ kim lưu lại trên tay Tô Cẩn Hồng, ra ngoài kêu y tá xử lý, rất hiểu chuyện để lại không gian riêng cho bọn họ.
Trợ lý vừa đưa văn kiện cho Tô Cẩn Hồng, vừa âm thầm công nhận Lãnh Đan Thu.
Tô Cẩn Hồng lật qua lật lại một chút, kết quả điều tra viết rất rõ ràng, mấy đối thủ cũ của nhà họ Tô không có động tĩnh gì. Trái lại, việc theo dõi Đoạn Hiêm Minh để đề phòng đã phát hiện một số chuyện kì lạ.
Ngày hôm nay, Đoạn Hiên Minh lại gọi điện đến ngân hàng để phong tỏa thẻ của anh ta.
Tô Cẩn Hồng nhướng mày, cảm thấy thú vị. Thời gian đúng là vi diệu, cách thời gian bắt cóc chưa đến một ngày, nếu Đoạn Hiên Minh thật sự liên quan đến chuyện này, như vậy 80% là do Hoàng Lị Lị.
Sở dĩ Tô Cẩn Hồng chắc chắn chuyện này không liên quan đến Đoạn Hiên Minh là bởi vì hắn ta không cần thiết phải làm như vậy, rủi ro quá lớn. Nhưng nếu nói là Hoàng Lị Lị lén lút làm…
Vẻ mặt Tô Cẩn Hồng bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, anh nói nhanh với trợ lý: “Nhanh đi tìm hiểu xem Hoàng Lị Lị đang ở đâu, là bạn gái của Đoạn Hiên Minh ấy. Trước khi Đoạn Hiên Minh tìm được cô ta, phải nhanh chóng mang đến đây.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ có phần suy nghĩ, “Nếu tôi đoán không sai, Đoạn Hiên Minh bây giờ cũng đang đi tìm cô ta.”
Trợ lý: “Được, tôi sẽ thông báo với bọn họ ngay.”
Tô Cẩn Hồng gọi anh ta lại: “Bảo bọn họ để ý nhà ga với sân bay. Chuyến bay nào ra nước ngoài phải chú ý. Tôi nhớ không lầm, cô ta từng làm sinh viên trao đổi.”
Khi trợ lý đi ra ngoài báo cho cha Tô, Lãnh Đan Thu mang theo y tá vào để cầm máu cho Tô Cẩn Hồng.
Trợ lý: “Cậu ba, tôi đã cho người đi tìm Hoàng Lị Lị. Sếp đang trên đường tới bệnh viện thăm cậu.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, thắc mắc nhìn trợ lý vẫn đứng tại chỗ, “Còn việc gì à?”
Trợ lý đi tới, lôi ra một chiếc máy tính bảng, hơi khó xử nhìn Lãnh Đan Thu đứng bên cạnh.
Lãnh Đan Thu thấy vậy, rất biết điều nói: “Em đi hỏi bác sĩ về tình hình của anh.”
Tô Cẩn Hồng giữ cô lại, “Đừng đi.” Anh nâng cằm ý bảo trợ lý “Cậu nói đi, không có chuyện gì là không thể cho cô ấy biết. Cô ấy là vợ tương lai của tôi.”
Trợ lý nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tô Cẩn Hồng, có chút bất đắc dĩ. Anh ta đưa máy tính bảng cho Tô Cẩn Hồng xem top tìm kiếm ngày hôm qua.
“Vào thời điểm cậu nhập viện, trên mạng đột nhiên có tin đồn cậu bao nuôi sinh viên, hơn nữa có ảnh chụp chính diện cậu với cô Lãnh, rất nhanh được đẩy lên top tìm kiếm. Chủ tịch Tô rất tức giận, đang tìm người đẩy lui chuyện này.”
Lãnh Đan Thu đờ đẫn nhìn ảnh chụp, cô có thể tưởng tượng lúc trở lại trường sẽ có nhiều lời nói khó nghe lan truyền như nào.
Tô Cẩn Hồng tràn đầy phấn khởi xem mấy bức ảnh, “Không tồi, còn chụp rất lãng mạn.”
Lãnh Đan Thu: “Cẩn Hồng…”
Tô Cẩn Hồng cũng không ngẩng đầu lên, trấn an cô: “Em đừng lo lắng, xem anh dùng một phút đồng hồ giải quyết chuyện này cho em.”
Ngón tay thon dài thao tác trên màn hình, nhìn đi nhìn lại mấy bức ảnh chụp, lấy ra một bức mà anh cảm thấy đẹp mắt nhất. Ảnh chụp một nửa mặt, ngoài ý muốn rất đẹp.
Trong ảnh, lưng anh đeo cặp của Lãnh Đan Thu, mười ngón tay hai người đan xen, anh cười nhìn cô. Khung cảnh ở trên đường cái, mắt thường cũng có thể thấy được hai người vô cùng thân thiết.
Anh thoát khỏi tài khoản trước mặt, đăng nhập vào tài khoản của chính mình. Anh có chút ngoài ý muốn nhướng mày, ồ, vẫn còn rất nhiều fan, vậy thì càng dễ dàng.
Anh chọn bức ảnh đẹp nhất, thêm caption: “Người trong lòng.”
Nhấn đăng.
Tô Cẩn Hồng cảm thấy hài lòng, vỗ vỗ trợ lý đang cứng đờ ở một bên, bộ dạng tốt bụng, “Cho cậu một nhiệm vụ nữa.”
Trợ lý: “… Cậu nói đi.” Anh ấy cảm thấy có điềm xấu.
Tô Cẩn Hồng đưa máy tính bảng cho người ta, “Đi mua top tìm kiếm cho bài viết này lên đầu, sau đó thuê ít người bình luận, chuyển hướng dư luận một chút.”
Tô Cẩn Hồng sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Từ khóa tìm kiếm là: Người trong lòng.”
Trợ lý như đưa đám: “… Cái này… Sếp tổng sẽ sa thải tôi mất.”
Tô Cẩn Hồng thoải mái dựa vào đệm, hai tay vân vê bàn tay nhỏ bé của Lãnh Đan Thu, tinh ranh nháy mắt mấy cái với trợ lý: “Cậu không thấy sau vụ hôm qua thì đây là cách giải quyết tốt nhất à?”
Anh cười híp mắt phân tích cho trợ lý, “Huống chi cậu không làm, nhất định là đắc tội tôi, nhưng nếu cậu làm, cha tôi chưa chắc đã đuổi việc cậu. Tính ra cậu không thiệt đâu.”
“Cậu còn trẻ thì lo lắng gì, nói không chừng tương lai rộng mở đấy chứ?”
Trợ lý đau khổ gật đầu, “Tôi làm ngay đây, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ ạ.” Trợ lý trong lòng cũng tính toán mọt chút: “Tô Cẩn Hồng với chủ tịch Tô dù sao cũng là cha con, huống hồ cậu ba đang bị thương, Cho dù chủ tịch có tức giận cũng không thể làm gì mình được. Tối hôm qua xảy ra chuyện này, cậu ba đánh bậy đánh bạ lại giải quyết được. Dù sao hôm qua làm mọi cách triệt top tìm kiếm, nhưng độ hot vẫn không đổi, từ khóa càng ngày càng lên cao.
Nghĩ vậy, trợ lý quyết đoán gọi điện thoại, truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Thời điểm mọi người đang làm việc, một từ khóa tên là “Người trong lòng” đã lặng lẽ lên top.
Thành phố C lúc này đang mưa to, trên bầu trời đôi lúc còn có tia chớp xẹt qua.
Một cô gái trẻ liên tục hỏi nhân viên trong sân bay một cách nôn nóng: “Khi nào chuyến bay đến nước D mới cất cánh? Tôi đã đợi ở đây 4 tiếng rồi.”
Nhân viên công tác lễ phép trả lời: “Rất xin lỗi vì sự bất tiện này, nhưng vì ảnh hưởng thời tiết, tạm thời máy bay không thể cất cánh, mong cô kiên nhẫn chờ thông báo.”
Hoàng Lị Lị nhịn không được chửi thề: “Chó chết.” Cô ta cầm túi xách quay đầu đi khỏi, không thể tiếp tục ở nơi này, trong lòng cô ta luôn có cảm giác không tốt, y như có người đang âm thầm theo dõi.
Bên cạnh Hoàng Lị Lị, một gã đang đọc báo thấy cô chuẩn bị rời khỏi, thông báo cho người bên ngoài, “Mục tiêu đang rời khỏi sân bay, chuẩn bị sẵn sàng.”
Tô Cẩn Hồng phái hai người chuẩn bị, cửa trước cửa sau đều có người của bọn họ.
“Đã nhận.”
Hoàng Lị Lị không biết, sau khi cô ta lên xe, có hai gã đàn ông đã lên xe ngay sau cô ta.
Để tránh cho nhà họ Tô với Đoạn Hiên Minh tìm ra mình, Hoàng Lị Lị không dùng chứng minh thư vào khách sạn, mà chọn một nhà nghỉ trong ngõ. Tuy điều kiện kém một chút, nhưng đối với cô ta mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất.
Hoàng Lị Lị xuống xe, đi vào trong ngõ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Nơi bẩn thỉu nhỏ hẹp này vậy mà lại cho cô cảm giác an toàn. Nhưng cô ta chưa đi được mấy bước, cảm giác được sau lưng có tiếng bước chân.
Cô ta đi chậm lại, tất cả lực chú ý đều tập trung ở hai người phía sau.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Tim Hoàng Lị Lị như muốn nhảy ra ngoài. Hai gã đàn ông không chớp mắt đi qua người cô ta.
Cô ta vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi, đột nhiên hai gã đàn ông xoay người, nhét cô ta vào bao tải.
Thời điểm cha Tô trên đường tới, trợ lý nói: “Thưa chủ tịch, cậu ba lại lên top tìm kiếm.”
Cha Tô nhìn qua một chút, chỉ muốn lập tức đánh chết anh.
Một lượng lớn cư dân mạng tràn vào Weibo chính thức của tập đoàn Tô thị, hỏi Tô Cẩn Hồng với Lãnh Đan Thu là yêu đương thật hay chỉ là hợp tác. Thậm chí một số cư dân mạng còn nghĩ ra một hồi ngược luyến tình thâm.
Thiếu gia đào hoa nhà giàu chung tình với cô bé lọ lem mà làm lãng tử quay đầu, chịu sự phản đối của gia đình, thậm chí không tiếc lợi dụng dư luận bức bách bọn họ chia tay. Tô Cẩn Hồng cho dù gặp bao nhiêu áp lực, cũng kiên định không thay lòng.
Cha Tô không thở được, gần như phát điên.
“Cái thằng bất hiếu này! Đúng là làm phản rồi!”
Trợ lý một câu cũng không dám nói. Cho đến khi điện thoại cha Tô vang lên, anh ta đưa qua: “Điện thoại của ngài ạ.”
Cha Tô vừa thấy tên Tôn Liêm, đầu không khỏi đau nhức.
Vừa tiếp điện thoại, đối phương đã bắt đầu chất vấn: Ông Tô, lần này ông không phải rồi. Lúc ông nói chuyện với tôi, cũng không nói là con trai ông có người trong lòng.”
Cha Tô đè nặng lửa giận, cười xin lỗi đối phương, “Rất xin lỗi, con trai tôi khiến tôi tức chết rồi. Ông Tôn yên tâm, Cẩn Hồng còn nhỏ, nhất thời suy nghĩ không cẩn thận. Tôi dạy dỗ nó một chút.”
“Ông Tô, thế này không giống không suy nghĩ cẩn thận, ngược lại rất rõ ràng. Người trong lòng còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Cha Tô á khẩu không trả lời được: “…”
“Bình thường ông nói chuyện với con trai nhiều một chút, nó có suy nghĩ của chính mình, việc hôn nhân nếu hai đứa không hợp thì thôi. Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta, nếu ảnh hưởng, tôi chắc chắn sẽ tức giận với ông.”
Cha Tô căng mặt, miễn cưỡng trả lời: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.”
Lúc ba Tô bước vào bệnh viện, mặt ông đã đen như đáy nồi.