Edit: Bonie
Beta: Xanh, TH
Cầu Cầu thông cảm an ủi ký chủ: “Không phải đâu, đó là kiếm phong của đệ tử chân truyền của Khương trưởng lão Huyền Linh Tông, người đứng đầu của kỳ Trúc Cơ, theo truyện gốc thì số lần lên sân khấu không nhiều lắm, là sư tỷ của nữ phụ.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Hơi xấu hổ tí.
Lúc Tô Cẩn Hồng còn đang suy nghĩ sao thế giới này không như bình thường thì đột nhiên sau cổ anh bị người ta nắm lấy, người bay lên trời, cả người anh bất lực run rẩy trên không, tên đệ tử áo xanh giơ anh ra trước mặt: “Con nhỏ này, tao còn tưởng Ôn sư tỷ muốn đem mi đi đâu chứ, cũng may sư tỷ chẳng nói năng gì.” Nói rồi còn dùng lực phủi đất trên lông của anh.
Tô Cẩn Hồng từ bỏ giãy giụa, bị ép phải chịu đựng sức tay cực mạnh của tên nhãi này, quả thực như cực hình.
Thằng nhóc vừa phủi đất trên người hồ ly nhỏ vừa quay đầu nói với bạn: “Ôn sư tỷ quả nhiên như lời đồn, một lòng luyện kiếm, trầm mê tu luyện, đối với một con hồ ly nhỏ đáng yêu như vậy cũng không hứng thú.”
Vừa dứt lời thì trên trời bỗng vẽ ra một vệt trắng, không ngờ Ôn Thanh Từ lại quay lại.
Tô Cẩn Hồng vẫn bị xách trên tay, cả người nhỏ nhắn giãy giụa càng kịch liệt có ý muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Anh tình nguyện đi theo vị sư tỷ này còn hơn đi theo hai thằng nhóc kia! Rồi trời sẽ thấy mau thôi anh bị trụi lông! Hơn nữa động tác của bọn họ rất thô lỗ, cổ anh chắc bị xách tới đứt mất, có còn nhân quyền không vậy, ấy không, là thú quyền chứ!
Ôn Thanh Từ mặt mày vô cảm nói với hai đệ tử: “Tỷ bỗng nhiên nhớ ra, mấy hôm trước sư muội còn ầm ĩ muốn một con linh thú, không biết hai đệ có cho không?”
Hai đệ tử tông môn kia đau khổ liếc nhau, nếu biết Ôn Thanh Từ muốn con hồ ly nhỏ này thì bọn họ vốn dĩ không tranh được. Tiếc nuối nhìn con hồ ly nhỏ trên tay, cười mỉa nói: “Nhưng bọn đệ tới trước Ôn sư tỷ một bước, đồ yêu thích cũng không dễ bỏ được, nếu Ôn sư tỷ muốn thì cứ cầm đi, bọn đệ đi chỗ khác kiếm cũng được.”
Ôn Thanh Từ khẽ gật đầu: “Cũng không thể tự nhiên gây tổn thất cho hai đệ được, tỷ có hai bình đan dùng để thuận khí ở kỳ Trúc Cơ, các đệ cầm đi, coi như đây là bồi thường.”
Hai đệ tử kia mừng rỡ, dược liệu thuộc kỳ Trúc Cơ rất khó lấy đó! Bất kể là dung cho bản thân hay trao đổi với người khác đều là thu hoạch không nhỏ.
Hiện giờ nhân tài trong giới tu chân đã bị suy tàn, người như luyện đan sư rất ít, cũng không còn vẻ hưng thịnh trong thời thượng cổ, trung cổ nữa. Vì vậy cho dù dược liệu thuộc kỳ Trúc Cơ cũng rất khó lấy. Ngay cả một tông môn lớn như Huyền Linh Tông thì không phải ai cũng có, chứ đừng nói tới đệ tử ngoại môn thấp kém như bọn họ.
Hai người vội vàng chắp tay khom lưng với Ôn Thanh Từ, lớn tiếng nói: “Cảm ơn Ôn sư tỷ!” Nói xong thì đưa hồ ly nhỏ cho cô.
Hai thiếu niên có màu da tương đối đen nhìn thiếu nữ trước mặt, mặt hơi đen nên không hiện rõ một tia đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Ôn sư tỷ dung mạo trời sinh rất xứng đôi với con hồ ly nhỏ đáng yêu này.”
Ôn Thanh Từ mới tiếp nhận Tô Cẩn Hồng trong tay tên đệ tử ngoại môn, nghe được lời khen ngợi bất thình lình cũng không phản ứng gì: “Tỷ về tông môn trước.” Nói xong quần áo khẽ động, bước lên linh kiếm bay đi.
Thiếu niên nhìn bóng dáng rời đi của Ôn Thanh Từ, có chút thương xót: Chắc chắn Ôn sư tỷ không nói dối, có lẽ cũng muốn đưa cho sư muội. Đáng tiếc, một con hồ ly nhỏ đáng yêu như vậy phải rơi vào trong tay Lâm Tích Nghiên không biết sẽ biến thành gì.
Trước ngực là một con hồ ly nhỏ trắng tinh không nhúc nhích nằm yên, Ôn Thanh Từ chưa từng ôm qua động vật nhỏ như vậy nên động tác hơi cứng ngắc khiến Tô Cẩn Hồng cảm thấy khó chịu.
Tô Cẩn Hồng vẫn luôn âm thầm quan sát cô, phát hiện thiếu nữ này cũng biết biểu lộ ra cảm xúc, cuối cùng cũng yên lòng, có lẽ cô gái này sẽ không làm hại mình đâu.
Tô Cẩn Hồng hơi nhúc nhích điều chỉnh tư thế, muốn bản thân càng thoải mái, thỏa mãn làm tổ trong ngực mềm mại của thiếu nữ, còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hoa mai trên người cô, thoải mái hơn việc bị hai tên nhóc kia xách lên nhiều.Ôn Thanh Từ thấy hồ ly trong lòng chuyển mình tưởng tốc độ quá nhanh, khiến nó bị lạnh, vì vậy một tay đặt trên lưng anh, thay anh che gió đồng thời cũng giữ Tô Cẩn Hồng lại, làm anh không thể động đậy. May mà cũng không quá khó chịu, Tô Cẩn Hồng yên lặng nằm trong lòng Ôn Thanh Từ, không hề động đậy.
Cầu Cầu: “…” Kỳ lạ, sao ký chủ ở trong ngực con gái không thấy ngại vậy? Nó nhìn móng vuốt trong ngực Ôn Thanh Từ yên lặng suy nghĩ, có phải nó nên nhắc nhở ký chủ một chút là anh đang xàm sỡ con gái nhà người ta không?
Đột nhiên một ý tưởng khiến nó hoảng sợ nổi lên trong lòng, không lẽ ký chủ thực sự nghĩ bản thân là thú à?
“Ký chủ, anh mau tỉnh dậy nhìn xem móng vuốt của anh để ở đâu kìaa!”
Không như suy nghĩ hoảng hốt của Cầu, Tô Cẩn Hồng lười biếng đáp lại: “Anh xem tôi bây giờ có thể động đậy sao? Hơn nữa hiện tại tôi chỉ là một con vật mới bị nắm đuôi, lông cũng chưa mọc hết, một con hồ ly nhỏ đáng thương lại còn yếu đuối.”
Cầu Cầu: “…” Ký chủ thích ứng tốt như vậy, nó nên vui hay buồn đây?
Nó hơi hoảng, thôi coi như quên chuyện này đi.
“Ký chủ, trước tiên để tôi phân tư liệu với nhiệm vụ cho anh.”
Tô Cẩn Hồng tiếp nhận lượng tin tức lớn cũng không coi ngay lập tức. Anh híp mắt tò mò nhìn phong cảnh vụt qua phía dưới.
Ôn Thanh Từ cẩn thận sờ lên lông hồ ly, thấy hồ ly không có phản ứng, nhìn kỹ thì thấy nhóc con kia hơi nhắm mắt như đang ngủ, để cô tuỳ ý vuốt ve, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Khóe môi cô hơi cong lên, khuôn mặt lạnh lùng lại thêm vài phần dịu dàng. Ôn Thanh Từ do dự một chút, cho dù nếu bị người trong tông môn thấy nhất định sẽ ý kiến, nhưng vẫn không nhẫn tâm bỏ hồ ly nhỏ vào túi linh thú.
Con hồ ly này còn nhỏ như vậy không thể đặt vào túi linh thú, nhất định sẽ bị khó chịu.
Người tạo ra túi linh thú luyện khí là Ngô trưởng lão mà biết chắc sẽ bị chọc giận đội mồ sống dậy mất. Ông ta tạo ra túi linh thú này sao có thể xuất hiện vấn đề như thế này được!
Bây giờ đệ tử của Huyền Linh Tông khi ra vào đều kinh ngạc phát hiện người bị người khác đồn rằng không động tới vật bên ngoài Ôn sư tỷ lại ôm một con hồ ly trong ngực!!!
Dọc theo đường đi, đủ loại ánh mắt giấu diếm hoặc lớn mật quan sát đổ dồn lên người Ôn Thanh Từ, nhưng mà dường như cô không phát hiện, dáng vẻ tự nhiên ôm hồ ly, y như thứ cô ôm không phải là hồ ly mà là một linh kiếm tầm thường.
Ôn Thanh Từ vừa mới trở lại sân của cô thì một thiếu nữ mặc áo hồng nhiệt tình chạy lại.
“Oa, sư tỷ! Tỷ thật sự mang theo một con hồ ly nhỏ về, Trương Văn vừa mới truyền âm nói cho muội biết sư tỷ mang về một con hồ ly, muội còn tưởng là lời đồn thôi không ngờ tỷ cũng thích loại động vật nhỏ này.”
Cầu Cầu: “Đây là nữ phụ mà anh cần phải cảm hóa trong thế giới này đó ~ cô ấy khác với hai thế giới trước, cụ thể khác nhau như thế nào thì ký chủ tự tìm hiểu đi nha.”
Tô Cẩn Hồng tức giận mở mắt nhìn cô gái đang mặc áo hồng, tay áo còn thêu họa tiết gợn sóng màu vàng, cô mới là động vật nhỏ! Tôi không phải là động vật nhỏ đâu!
Cầu Cầu nhỏ giọng nói thầm: “Ký chủ lại tự mắng bản thân nữa rồi.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Cầu Cầu: “Anh vừa mới nói anh không phải là động vật xong.”
Tô Cẩn Hồng: “… Vốn dĩ tôi không phải động vật! Tôi là người!”
Ngay sau đó, anh lại ý thức được hiện thực bi thương này, ôi không, anh không phải là người, anh chỉ là hồ ly thôi.
Cầu Cầu im lặng không lên tiếng, hơi lo lắng nghĩ: Có phải phong ấn lâu rồi không sử dụng nên xảy ra vấn đề chăng? Sao nó lại cảm thấy ký chủ như ngáo hơn vậy.
Tô Cẩn Hồng quyết định im lặng, không thảo luận đề tài khiến anh xấu hổ nữa. Anh hung dữ trừng Lâm Tích Nghiên.
Nhưng mà Lâm Tích Nghiên vốn không phát hiện cảm xúc trong mắt anh, ngược lại còn vui vẻ nói: “Sư tỷ, tỷ xem nó đáng yêu chưa, vừa mới nghe muội nói chuyện thì nhìn muội, cực kỳ ăn ý với muội đó.”
Sau đó Tô Cẩn Hồng lại lần nữa nghênh đón vận mệnh bị vuốt trọc, anh tuyệt vọng không hề giãy giụa. Lực tay của cô gái này còn không nhẹ bằng hai thiếu niên kia, cô không thể dịu dàng một chút giống như sư tỷ của cô sao?
Lâm Tích Nghiên kéo góc áo Ôn Thanh Từ làm nũng: “Sư tỷ, tỷ để muội ôm nó một cái đi, muội chưa bao giờ thấy hồ ly nhỏ đáng yêu như vậy cả.”
Ôn Thanh Từ do dự một chút, vẫn đưa hồ ly nhỏ trong lòng cho sư muội, không ngờ hồ ly nhỏ trong lòng sống chết không rời mình, móng vuốt nhỏ níu lấy cổ áo của cô, đôi mắt ướt sũng nhìn cô giống như biết rằng sư muội cô hay nghịch ngợm.
Không đợi Ôn Thanh Từ trấn an hồ ly nhỏ, Lâm Tích Nghiên trực tiếp kéo hồ ly nhỏ qua, giơ cao lên thảy lên thảy xuống: “Bé con, sợ không nè?”
Nhưng mà ngoài dự kiến của cô, hồ ly nhỏ không chỉ không giãy giụa ngược lại còn rất khinh thường quay đầu sang bên kia.
Tô Cẩn Hồng chỉ cảm thấy phía dưới chân trước bị cô bắt lấy rất đau, mất kiên nhẫn lấy lòng cô. Nhưng mà hành động không tầm thường này lại gợi lên hứng thú của Lâm Tích Nghiên.
“Sư tỷ, nếu không tỷ tặng hồ ly nhỏ này cho muội đi? Dù sao bình thường tỷ luyện kiếm cũng không có thời gian chơi với nó mà.”
Tô Cẩn Hồng vừa nghe lời này không khỏi âm thầm khẳng định đánh giá kiêu căng của Lâm Tích Nghiên trong sách gốc.
Vốn dĩ xuất phát từ nhiệm vụ mà suy nghĩ, tất nhiên càng gần nữ phụ càng tốt. Nhưng mà, đầu tiên là quy tắc của thế giới này khác thế giới trước, anh còn chưa hiểu rõ. Thứ hai, bây giờ căn bản anh không muốn ở gần Lâm Tích Nghiên, lấy dáng vẻ hồ ly bây giờ của anh ở bên cạnh cô, có thể yên phận lớn lên còn khó nói, chứ nói gì đến phải bảo vệ cô.
Nghĩ tới nhiệm vụ phải bảo vệ Lâm Tích Nghiên, cả đầu hồ ly đều đau.
Bây giờ anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Ôn Thanh Từ không đồng ý với Lâm Tích Nghiên.
May mắn thay, có lẽ Ôn Thanh Từ khó khi gặp được một linh thú khiến bản thân yêu thích. Cô nhìn đôi mắt đen long lanh của hồ ly nhỏ, lại nhìn vẻ mặt chờ đợi của tiểu sư muội, do dự một chút rồi đón lấy hồ ly, yên lặng vuốt phẳng lông xù trên người nó.
Ôn Thanh Từ nghiêm trang đáp: “Không được, gần đây muội vừa mới đột phá cảnh giới, còn chưa vững nữa. Nếu cho muội con hồ ly nhỏ này chẳng phải là khiến mất đi lý trí à?”
Nhắc tới tu luyện, vẻ mặt Lâm Tích Nghiên nháy mắt uể oải, giọng nói kéo dài ra trả lời: “Dạ…”
“Muội về đây.”
Lâm Tích Nghiên có chút mất mát chuẩn bị về viện của mình thì Ôn Thanh Từ có chút áy náy nói: “Sư muội, gượm đã.”
Cô một bàn tay ôm hồ ly, tay kia bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng tay: “Vật này là lần trước tỷ rèn luyện đoạt được, là vũ khí luyện khí phòng ngự hậu kỳ, thích hợp với cảnh giới của muội, muội cầm đi.”
Lời tác giả: Ngày mai là tết Trung Nguyên, hai ngày này mọi người nhớ ngủ sớm nha. *
*: Theo lịch đăng của truyện thì ngày đăng là 24/08/2018 mà 25/08 là Tết Trung Nguyên bên Trung nên chắc tác giả chúc đóa ~, nếu muốn biết Tết Trung Nguyên là ngày gì thì hãy search Google, à mà Tết Trung Nguyên là trùng ngày với Trung thu ấy nha. ^^ Trùng hợp tháng này cũng sắp tới Trung thu rồiii.