Edit: Súp Lơ
Beta: Xanh
Lâm Tích Nghiên nhận lấy vòng tay, bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Sư phụ và cha đã cho muội nhiều lắm rồi.”
Cô cảm ơn qua loa: “Cảm ơn sư tỷ, muội đi trước.”
Nhớ lúc trước Ôn Thanh Từ nói với hai thằng nhóc kia là đem về cho sư muội, anh không khỏi bật cười. Vị Ôn sư tỷ này cũng không phải không có ham muốn như vẻ bề ngoài.
Ôn Thanh Từ ôm hồ ly nhỏ, có chút rầu rĩ. Cô chưa bao giờ chăm sóc linh thú, vì vậy hoàn toàn không có kinh nghiệm lẫn khẩu quyết để kí kế ước.
Trước tiên cô để hồ ly nhỏ vào một căn phòng nhỏ rồi nói: “Về sau đây là nhà của mi.” Bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng chọc mấy cái lên trán nó: “Đừng có chạy lung tung, tao có chút việc, làm xong sẽ quay lại ngay.”
Hồ ly nhỏ ngoan ngoãn nhoài người về phía trước, đôi mắt đen bóng như có ánh sáng trí tuệ nhìn chằm chằm cô, kêu lên vài tiếng: “Ngao ngao ngao.”
Từ trước đến nay linh thú thường rất có linh tính, ngay cả linh thú chưa trưởng thành như này cũng vậy. Do đó Ôn Thanh Từ không hề có chút lo lắng nào về việc nó có thể hiểu tiếng người hay không. Nhìn bộ dạng nghe lời của hồ ly nhỏ làm cô yên tâm hơn, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó: “Bây giờ tao phải về đỉnh chính một chuyến, mi phải ngoan đấy.”
Sau khi Ôn Thanh Từ rời đi, Tô Cẩn Hồng còn chưa kịp xem xét nội dung cốt truyện thì Cầu Cầu đã bắt đầu dồn dập gọi anh: “Kí chủ, mau tranh thủ thời gian chuồn nhanh đi! Chờ cô ấy trở lại là anh chết chắc!”
Tô Cẩn Hồng: “Tại sao phải chạy? Cô ấy là sư tỷ của nữ phụ, thân phận này không gần không xa, chẳng phải rất phù hợp sao?”
“Kí chủ, thế giới này không như anh nghĩ đâu. Có lẽ bởi vì hiện giờ cô ấy quá bận rộn nên mới chưa kí khế ước với anh. Một khi kí khế ước rồi thì anh ở đâu cũng đều bị cảm nhận được. Cùng con người kí khế ước linh thú, anh nghĩ mình có kết quả gì tốt sao?”
“Kí chủ, bây giờ anh không phải con người! Chẳng lẽ từ nay về sau anh muốn làm vật cưỡi, thậm chí chờ đến lúc anh tu luyện thành công sẽ tàn nhẫn móc nội đan của anh ra. Hơn nữa việc kí khế ước này lúc nào con người cũng đạt được lợi ích nhiều hơn linh thú. Nếu chủ nhân chết thì linh thú cũng đừng mong được sống tiếp.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Tô Cẩn Hồng nghe xong không kiềm được run rẩy cả người, trước đây làm con người nên cũng không biết mấy chuyện này. Bây giờ biến thành hồ ly, ý thức được bản thân không phải con người nữa và tình cảnh nguy hiểm sau này. Không cần hệ thống nói thêm gì nữa, Tô Cẩn Hồng tự giác chuẩn bị rời khỏi Huyền Linh Tông.
“Cậu nói xem làm sao để làm nhiệm vụ được?”
“Kí chủ, thân thể này của anh có thiên tư tuyệt phẩm trong hồ tộc, một trong số đó là có thể biến thành con người, dùng hình dạng con người tu luyện. Thậm chí trong hồ tộc từng có người trà trộn vào môn phái của con người sau đó tu luyện đến mức đứng đầu môn phái.”
Trong lòng Tô Cẩn Hồng vẫn còn hoài nghi: “Không phải chính cậu mới nói nếu tôi bị người ta phát hiện ra thân phận linh thú thì sẽ gặp phải phiền phức rất lớn sao? Này, thế sau đó sẽ ra sao?”
“Kí chủ, nơi này là tu chân giới đó, có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ? Đương nhiên, bị phát hiện thân phận hồ ly thì đều bị móc nội đan hoặc là bị con người sử dụng.”
“….”
“Tôi không hề có biện pháp gì để che giấu thân phận, quay lại không phải là đi chịu chết sao?” Tuy rằng anh không hiểu hết thế giới này nhưng nghe đến tư chất tuyệt phẩm không giống một loại thiên phú để người ta yên lành mà sống.
“Kí chủ, anh yên tâm đi, anh sẽ không bị phát hiện. Sau khi anh biến thành con người thì sẽ có biện pháp che giấu huyết mạch. Hơn nữa nhân tài của tộc người ngày một tàn lụi mà tộc linh thú và tộc yêu cũng thế. Đã nhiều năm tộc thú không xuất hiện thú con có tư chất tuyệt phẩm, mà chỉ khi có tư chất tuyệt phẩm mới có thể từ thú con biến thành người, tham gia đánh giá thiên phú của các môn phái lớn.”
Nghe vậy Tô Cẩn Hồng hiểu hơn một chút: “Cho nên hiện tại tôi phải biến thành hình người trước sau đó lấy thân phận con người để quay lại môn phái.”
“Khi nào tôi mới biến thành hình người được?”
Cầu Cầu ấp úng: “Chuyện này hơi khó nói, vạn sự tùy duyên.”
“Cái trò đùa gì thế??? Còn chờ cơ duyên? Không phải cậu biết trước nội dung cốt truyện sao?”
“Tôi biết chứ, nhưng trong cốt truyện thì linh hồ sau khi kí khế ước với Ôn Thanh Từ, dưới sự giúp đỡ của cổ mới biến thân được.”
“…”
Tô Cẩn Hồng hơi mệt. Quên đi, trước tiên phải rời khỏi chỗ này, anh cũng không muốn làm thú cưỡi gì đó cho người ta đâu. Tô Cẩn Hồng âm thầm lau giọt nước mắt chua xót.
Cùng ngày, phần lớn đệ tử nội môn cấp thấp và đệ tử ngoại môn đều ra ngoài rèn luyện, một phần đệ tử tông môn đang bế quan, số người đi lại trong môn phái cũng ít đi khá nhiều. Tô Cẩn Hồng đi theo chỉ dẫn của Cầu Cầu tìm được một con đường nhỏ có rất ít đệ tử tuần tra qua lại. Nhưng cho dù là vậy thì Tô Cẩn Hồng vẫn suýt bị phát hiện mấy lần. May thay trên người anh có ít linh khí, không làm người ta chú ý nên đệ tử bình thường chỉ tưởng anh là thú hoang bình thường, cũng không chú ý nhiều.
Tô Cẩn Hồng không ngừng chạy xuyên qua rừng, chui qua những nơi mà anh cảm thấy có thể che chắn thân mình nhiều nhất có thể. Chỉ một lúc sau, cả bộ lông trắng muốt bị lấm bẩn đen như mực, hệt trong dự đoán. Không còn bộ lông trắng muốt sạch sẽ, nếu không cẩn thận nhìn kĩ thì không ai có thể phát hiện ra nơi này còn có một con hồ ly nhỏ đầy bùn đất như vậy.
Sau một thời gian chạy trốn, anh có thể mơ hồ nhìn thấy một trấn nhỏ. Tô Cẩn Hồng dừng chân, do dự nhìn về phía xa. Bây giờ anh chưa thể hóa thành hình người, không tiện vào trấn. Trời ngày càng âm u, mây đen dày đặc trên đỉnh đầu, hạt mưa như hạt đậu rơi trên người anh. Tô Cẩn Hồng nhìn nước mưa trên người mình, cơ thể run rẩy, chạy vào một tán cây đại thụ, cuộn tròn người lại. Lông bị dính mưa ẩm ướt, nếu là anh của trước kia thì chắc chắn không sao nhưng giờ anh bắt đầu rét run. Cũng chẳng có nơi nào tốt hơn để đi, Tô Cẩn Hồng ngơ ngác rúc dưới tàng cây, không suy nghĩ được gì.
Cầu Cầu nhìn vẻ mặt hoảng hốt của anh, lo lắng hỏi: “Kí chủ, anh làm sao vậy? Không vui sao?”
Tô Cẩn Hồng thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là không có chuyện gì đáng để vui vẻ mà thôi.”
Trời mưa một lúc thì Tô Cẩn Hồng dần dần cảm thấy hơi đói bụng. Vì để phân tán sự chú ý, anh bắt đầu phân tích nội dung cốt truyện và nhiệm cụ cần làm.
Lâm Tích Nghiên là nữ phụ của thế giới này, xuất thân cao quý, là con gái của trưởng lão Huyền Linh tông. Hơn nữa lại có thiên phú cao, trên đường tu luyện thuận buồm xuôi gió. Người nhà nuông chiều, đệ tử đồng môn theo đuổi, tâng bốc, thêm vào đó là thực lực mạnh mẽ làm cho cô từ nhỏ đã trở nên kiêu căng, càng lớn càng ngang ngược, coi trời bằng vung. Mà nam chính trong nguyên tác lại có xuất thân bình thường, là đối tượng bị Lâm Tích Nghiên cười nhạo và chèn ép. Nhưng nam chính vẫn luôn nhẫn nhịn, dốc lòng tu luyện, cho tới một ngày anh dựa vào chính sự cố gắng của bản thân và kỳ ngộ vượt qua cô khiến Lâm Tích Nghiên bắt đầu bị anh hấp dẫn.
Thế nhưng nam chính sao có thể quên trước đây cô chèn ép anh như thế nào, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến cô. Thậm chí còn từ chối cô trước mặt mọi người, sau đó kết đôi với nữ chính.
Từ đó Lâm Tích Nghiên hận nam nữ chính, trong một lần tình cờ gặp gỡ tranh đoạt một món pháp bảo kì Kim Đan với nữ chính đã ngầm hạ độc thủ, bị nam chính đúng lúc đuổi tới đả thương.
Sau khi bị thương, cô lại gặp phải kẻ thù, bị cướp đoạt túi trữ vật, cũng vì thế mà mất mạng.
Hệ thống phát nhiệm vụ cho Tô Cẩn Hồng là: Bảo vệ Lâm Tích Nghiên bình yên vượt qua kỳ Kim Đan.
Tô Cẩn Hồng: “… Đây đúng là nữ phụ độc ác đúng tiêu chuẩn.”
Cầu Cầu: “Thế nên anh tính làm gì bây giờ hả kí chủ?”
Tô Cẩn Hồng: “Không làm gì. Với loại tính cách ” tốt đẹp” này của cô ấy mà nói, sớm muộn gì cũng gặp phải chuyện không may. Bị nam chính đả kích một chút cũng không phải là chuyện xấu.”
Nghe giọng điệu của anh, Cầu Cầu mơ hồ có cảm giác hình như Tô Cẩn Hồng hơi thay đổi, nhưng nó không nói được là khác chỗ nào. Nó cảm thấy kí chủ không còn điềm đạm như trước kia.
“Đúng rồi, tu luyện lên kỳ Kim Đan thì mất bao lâu?”
“Kí chủ, anh yên tâm đi. Lâm Tích Nghiên có thiên phú rất cao, nhiều nhất là mấy trăm năm, thậm chí có khi chỉ cần hơn một trăm năm cũng nên.”
Tô Cẩn Hồng bị dọa đến câm nín: “Hơn một trăm năm???”
Cầu Cầu thản nhiên nói: “Đúng vậy, đây là tu chân giới, tu luyện mấy trăm năm là bình thường.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Anh thực sự tin nó là ma quỷ, đậu má một trăm năm có là bao.
Cầu Cầu phát hiện kí chủ của mình có vẻ không được vui cho lắm, nghĩ một chút rồi an ủi: “Kí chủ, anh đừng vội, nói không chừng bảy tám mươi năm là thành rồi. Trước kia ở tu chân giới cũng có thiên tài tu thành nhanh như thế.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Anh tưởng tượng thấy nữ phụ mái tóc bạc trắng tiếp tục tu luyện… rồi miễn cưỡng nói: “Tôi thật lòng cám ơn cậu đã an ủi.”
Mặc dù anh rồi cũng nhận ra đa số nữ tu sĩ đều giữ bề ngoài ở tuổi mười tám đôi mươi, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh anh tưởng tượng, nhưng đó là nói sau.
Mưa dần nhỏ bớt rồi tạnh hẳn. Tứ chi nhũn ra, Tô Cẩn Hồng không còn sức lực để di chuyển nữa: “Tôi đói.”
Cầu Cầu: “Kí chủ, nếu hay là anh… bắt chuột ăn tạm?”
Tô Cẩn Hồng nhìn mấy con chuột đang chạy loăng quoăng cách đó không xa, nhanh chóng chối từ: “… Không!”
Cầu Cầu cố gắng thuyết phục anh: “Kí chủ, bây giờ anh là một con hồ ly, hồ ly phải tự mình kiếm ăn, anh không thể phủ nhận tình trạng hiện giờ của mình đâu!”
Tô Cẩn Hồng từ chối bàn bạc vấn đề liên quan đến nguyên tắc này: “Tuy rằng hiện tại tôi không phải người nhưng linh hồn tôi vẫn là người, vẫn có tôn nghiêm! Tôi không bao giờ ăn sống con chuột đó!”
Sắc trời ngày một tối, bóng đêm buông xuống, vầng trăng sáng vời vợi từ từ xuất hiện trên bầu trời. Tô Cẩn Hồng tìm một số trái cây dại ăn, lại tìm được một dòng suối nhỏ để uống. Uống cho đến khi đã cơn khát, anh mới rời đi.
Trở lại tán cây ban nãy, ánh trăng xuyên qua khe hở rơi xuống mặt đất. Tô Cẩn Hồng lẳng lặng nằm sấp, anh hơi mệt mỏi, mí mắt dính lại với nhau.
Nửa tỉnh nửa mê, anh dần cảm nhận được một dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể, nhưng dòng nước kia chảy ngày càng nhanh, máu trong người như sôi lên, thân thể không có chỗ nào là không đau nhức. Cơn buồn ngủ của Tô Cẩn Hồng bay đi trong chớp mắt, bất chọt nhớ tới sự biến thân mà hệ thống nói lúc chiều.
Đáng chết, sao lại đau như thế này!
Không biết nên nói Tô Cẩn Hồng may mắn hay bất hạnh, sau khi chịu cơn đau đầu tiên thấu linh hồn, sức chịu đựng đối với đau đớn của anh tăng nhanh. Ngay cả loại đau đớn cực độ này anh cũng cắn răng chịu đựng được.
Ánh trăng chiếu rọi xuống, một chàng trai trẻ mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng đứng dưới tàng cây. Mặc dù quần áo lấm bẩn nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp đứng đó. Quần áo không những không làm tổn hại phong thái của anh đi chút nào mà ngược lại càng làm nổi lên làn da trắng nõn, khuôn mặt sắc xảo và khí phách hơn người.
Tô Cẩn Hồng sờ hạt châu bỗng nhiên xuất hiện trên cổ, ngờ vực hỏi: “Cầu Cầu, đây là cái gì? Tại sao đột nhiên xuất hiện trên người tôi?”
“Đây là đồ do cha mẹ ruột của anh chuẩn bị từ trước, nó tên là Giao Nhân Châu, có tác dụng che giấu huyết mạch tộc thú trên người anh.”
“Kí chủ đừng quên sắp đến kì tuyển chọn đồ đệ nhập môn của Huyền Linh Tông. Nếu bỏ lỡ thì lại phải chờ thêm một năm.”