Edit: Súp Lơ
Beta: Xanh
Không rõ là do Ôn Thanh Từ sửng sốt hay ngầm đồng ý mà không hề ngăn cản Tô Cẩn Hồng, mặc anh làm càn.
Tô Cẩn Hồng như muốn ngừng thở, ngón tay run rẩy, động tác nhẹ nhàng giống như đang mở một món quà vô cùng quý giá, cởi từng lớp từng lớp quần áo, dịu dàng đè lên cô.
Suốt trăm năm qua, kỳ động dục thường xuyên tra tấn Tô Cẩn Hồng. anh không thể tự giải quyết ham muốn trong cơ thể, lại không muốn tùy tiện tìm một nữ tu sĩ nào đó nên đành im lặng chịu đựng hoặc là tìm kiếm một ít linh đan quý hiếm hỗ trợ trụ qua ba ngày ấy.
Anh hôn suốt từ trán xuống môi Ôn Thanh Từ, không ngừng cắn mút, nhưng chỉ dừng một chút rồi đi tiếp xuống dưới.
Ôn Thanh Từ chỉ cảm thấy sự tê lan từ những chỗ mà Tô Cẩn Hồng chạm vào ra khắp thân thể, cô ôm Tô Cẩn Hồng, thở dốc dồn dập, không biết nên làm gì. Đầu óc của Ôn Thanh Từ trống rỗng, không biết bản thân bị làm sao, cả người như lơ lửng trong không trung, mây trắng ôm ấp làm cô không thấy rõ cảnh tượng xung quanh. Cả người cô mềm nhũn, để mặc mây trắng tùy ý mang cô trôi dạt khắp nơi, càng lúc càng xa.
Mà lúc này Tô Cẩn Hồng lại không dễ chịu, anh nhẫn nại rất khó khăn. Từng giọt mồ hôi rơi xuống người Ôn Thanh Từ nhưng anh vẫn cố gắng để kéo dài thời gian dạo đầu. Đây là lần đầu tiên của Ôn Thanh Từ, bởi vậy Tô Cẩn Hồng hy vọng có thể đem lại cho cô một cuộc yêu đầu hoàn mỹ, ngọt ngào nhất chứ không phải kí ức chỉ có sự đau đớn, đêm đầu tiên không hề vui vẻ chút nào.
Cơ thể hai người mập mờ mà quấn lấy nhau, thời gian trôi dần từng phút. Tô Cẩn Hồng thử chạm vào, ướt đầu ngón tay. Ôn Thanh Từ không nhịn được co rúm lại, hơi căng thẳng.
Hai tay Tô Cẩn Hồng chống trên giường, nhìn thẳng vào Ôn Thanh Từ, tình ý trong mắt dào dạt như đường như mật, khiến cho Ôn Thanh Từ không nỡ chớp mắt, chỉ biết ngẩn ngơ mà nhìn anh.
Tô Cẩn Hồng cười, tiếng cười trầm thấp mà quyến rũ: “Sư tỷ đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải bắt đầu tu luyện rồi nha~”
Ôn Thanh Từ đã không thể suy nghĩ gì từ lâu, gật đầu theo bản năng, tựa như một con cừu nhỏ đáng thương vô hại, mềm mại lại mê hoặc, khiến cho người ta chỉ muốn nuốt vào bụng bằng một miếng.
Tô Cẩn Hồng cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Ôn Thanh Từ ngoan ngoãn gật đầu liền đi vào không hề nhẫn nại. Bởi vì dạo đầu đủ nhiều nên Ôn Thanh Từ cũng không thấy đau mấy, chỉ là lúc vừa bắt đầu hơi không quen.
Dần dần, Ôn Thanh Từ bắt đầu cảm thấy sung sướng, bàn tay cô đặt sau lưng Tô Cẩn Hồng mạnh lên, cào hết vệt này đến vệt khác. Cô vô thức phát ra vài tiếng nhưng lại nhanh chóng cắn chặt môi ngăn bản thân phát ra những âm thanh xấu hổ.
Thế mà dáng vẻ âm thầm chịu đựng này của Ôn Thanh Từ càng làm cho Tô Cẩn Hồng thêm hưng phấn, anh dùng tay nhẹ nhàng ngăn Ôn Thanh Từ cắn môi dưới, không để cho cô tiếp tục kiềm chế bản thân nữa. Số lần nhiều lên, cảm giác xấu hổ cùng buồn bực của Ôn Thanh Từ cũng tăng lên, vì vậy hai tay đặt sau lưng Tô Cẩn Hồng không hề khống chế lực. Những vệt hồng mờ ám không ngừng xuất hiện trên lưng Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng vô cùng vui vẻ, anh vốn là một linh thú, da dày thịt béo, lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Chút đau đớn sau lưng chẳng là gì với anh cả, ngược lại vào lúc này càng tăng thêm mấy phần tình thú.
Tô Cẩn Hồng điều khiển linh khí của minh đi vào trong cơ thể cô, dung hợp với linh khí của cô rồi vận dụng theo phương pháp song tu trong đầu, lấy một phương thức riêng mà vận chuyển trong linh mạch của hai người tạo thành một vòng tuần hoàn lớn.
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩn Hồng sử dụng phương pháp song tu lại có thêm nguyên dương lẫn nguyên âm, tu vi của hai người tăng thần tốc. Phải biết rằng với tu vi của bọn họ hiện tại thì muốn tăng một chút công lực thôi cũng rất khó khăn.
Hai má Ôn Thanh Từ đỏ ửng, mắt dại ra, miệng nhỏ hồng hồng hơi mấp máy thở dốc, tùy ý để Tô Cẩn Hồng mang cô vào thiên đường tình ái.
Cảnh tượng Ôn Thanh Từ để lộ ra một mặt khác biệt như vậy kích thích anh đùa giỡn ác ý. Anh thấp giọng nói bên tai cô: “Linh khí của sư tỷ hơi mất khống chế rồi kìa, tỷ phải tập trung tu luyện mới đúng, trở thành tấm gương tốt để sư đệ học tập.”
Ôn Thanh Từ nghe thấy Tô Cẩn Hồng một sư tỷ hai sư tỷ càng cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không thể làm gì anh đành nghiêng mặt “hừ” một tiếng, không thèm nhìn anh nữa.
Thế nhưng Tô Cẩn Hồng thấy bộ dạng hiếm có của cô như vậy lại càng không nhịn được nói thêm vài lời trêu ghẹo, mãi cho đến khi nhận lấy ánh mắt tức giận không có xíu uy hiếp nào của Ôn Thanh Từ thì mới tủm tỉm cười mà dừng lại.
Thời gian dần trôi, dù sao cũng là lần đầu Ôn Thanh Từ làm chuyện này nên dù cô là tu sĩ thì cũng mệt mỏi.
Tô Cẩn Hồng nhạy bén nhận thấy cô hơi mệt mỏi nên nhanh chóng kết thúc cuộc yêu.
Ôn Thanh Từ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, cả người thả lỏng, hoàn toàn không quan tâm đến bên ngoài, mặc cho Tô Cẩn Hồng ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ.
Hôm sau tỉnh dậy, Ôn Thanh Từ phát hiện bản thân dưới chăn không manh áo che thân, đại não trống rỗng vài giây mới nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. May mắn thay lúc này Tô Cẩn Hồng không có ở đây, nếu có thì cô cũng không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt với anh.
Ôn Thanh Từ ngồi nhìn chăn ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó đứng dậy mặc đồ, lại phát hiện bản thân không khỏe, không thể không ngồi xuống điều tức mấy vòng mới khôi phục lại trạng thái lúc trước.
Thế mà Tô Cẩn Hồng lại vô cùng sung sức, sau khi luyện kiếm trong sân xong, anh ôm kiếm dựa vào cửa, cười tủm tỉm nhìn Ôn Thanh Từ ngồi xuống.
Sau khi Tô Cẩn Hồng vào phòng, hơi thở của Ôn Thanh Từ trở nên hỗn loạn. Cô vội vàng kết thúc vòng vận công cuối rồi tìm cách chạy sang phòng khác, tránh khỏi ánh mắt của Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng im lặng đứng dậy, mãi đến khi Ôn Thanh Từ sắp đi qua, anh mới ôm chặt cô.
Vẻ mặt của anh trước sau vô cùng bình tĩnh, giọng nói không chút gợn sóng. Nhưng mà lời nói của người có bộ dạng nghiêm trang này lại làm cho Ôn Thanh Từ chỉ muốn đánh bay anh.
“Sư tỷ, đệ có một vấn đề muốn thỉnh giáo tỷ.”
Mặt Ôn Thanh Từ không thay đổi: “Chuyện gì?”
Tô Cẩn Hồng cúi người kề sát vào tai cô thổi nhẹ một hơi: “Sư tỷ nghĩ sao về phương pháp tu luyện của chúng ta tối qua?”
Nói rồi anh lập tức đứng thẳng người, giống như bản thân mới hỏi một vấn đề rất bình thường. Sau đó anh mỉm cười nhìn tai của Ôn Thanh Từ ngày càng đỏ.
Trời ạ, muốn liếm một phát quá.
Ôn Thanh Từ vừa xấu hổ vừa giận giữ đẩy tay anh ra, không nói câu nào, phất áo mà đi. Tiếng cười sang sảng của Tô Cẩn Hồng truyền đến từ đằng sau làm cô càng buồn bực và xấu hổ.
Ôn Thanh Từ âm thầm hạ quyết tâm không thể tiếp tục liên quan tới anh nữa.
Nhưng khi đêm xuống, Tô Cẩn Hồng ỷ vào bản thân có tu vi cao hơn cô, dễ dàng phá hủy trận pháp bảo vệ, mở cửa ra. Sau đó anh mới từ từ đi vào, nghiêm túc nói: “Nếu sư tỷ đã chào đón nồng nhiệt đến vậy mà sư đệ còn từ chối thì thật không lễ phép.”
Ôn Thanh Từ nhìn anh ra vẻ đứng đắn mà hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng do bản thân được dạy dỗ cẩn thậ nên Ôn Thannh Từ không thể nói ra những lời không biết xấu hổ giống anh, dù tức đến khó thở cũng chỉ có thể mắng anh vô lại. Nhưng Tô Cẩn Hồng bị mắng thì lại càng hung phấn, càng không có chuyện sẽ bỏ qua cho Ôn Thanh Từ, bởi vậy cô dứt khoát ngậm miệng lại.
Nhưng chỉ một lúc sau, Ôn Thanh Từ đã chịu thua dưới sự trêu chọc của Tô Cẩn Hồng, cùng anh vui vẻ triền miên.
Từng ngày trôi qua, Ôn Thanh Từ cũng quen dần với việc ở bên Tô Cẩn Hồng cùng da mặt dày như tường thành của anh. Thậm chí nghe mấy lời trêu ghẹo khiêu khích mà nội tâm cô vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng.
Ôn Thanh Từ phát hiện, nếu cô càng tỏ ra ngượng ngùng hay có những cảm xúc khác sẽ chỉ làm cho Tô Cẩn Hồng được voi đòi tiên.
Cô nghiền ngẫm nhìn người đàn ông mạnh mẽ luyện kiếm giữa sân, hình như Tô Cẩn Hồng rất thích ép cô bộc lộ ra những cảm xúc khác biệt so với ngày thường.
Vào buổi tối, mặc kệ Tô Cẩn Hồng có trêu chọc như thế nào thì mặt Ôn Thanh Từ vẫn không chút gợn sóng, hơn nữa còn ép buộc bản thân không phát ra âm thanh nào. Nếu không cảm nhận được trơn nhẵn dưới tay thì có lẽ anh sẽ cho rằng Ôn Thanh Từ đang niệm kinh.
Sau khi kết thúc, Ôn Thanh Từ nhanh nhẹn dậy mặc quần áo, khi đi qua người Tô Cẩn Hồng còn bỏ lại một câu: “Chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Tô Cẩn Hồng sửng sốt một lúc, không thể tin mình mới nghe được cái gì.
Cô lại dám nói anh chẳng qua cũng chỉ có vậy???
Tô Cẩn Hồng thật sự nghi ngờ rằng mình có đang nằm mơ hay không, rõ ràng ngày hôm qua còn không như vậy!
Anh nhớ lại lực của mình, kỹ xảo, thời gian, không nhịn được gật đầu, mỗi tiêu chí đều vô cùng hoàn mĩ, vậy rốt cuộc sai ở đâu?
Tô Cẩn Hồng nhìn căn phòng trống rỗng, không thể tiếp tục ngồi yên, vội vàng khoác một chiếc áo lên người rồi xông vào nơi Ôn Thanh Từ đang tắm. Anh nhảy vào trong nước, cù cô: “Hả? Tỷ nói ai cũng chỉ được có vậy?”
Sóng nước dập dờn, bọt nước văng khắp nơi, trong phòng tràn ngập tiếng cười và âm thanh xin tha.
Lại một ngày như bao ngày khác, khi Ôn Thanh Từ tu luyện xong thì bên ngoài đã chạng vạng.
Trong mắt Tô Cẩn Hồng ngập tràn ý cười mà lấy ra một bộ trang phục của con gái người phàm đặt trước mặt Ôn Thanh Từ.
Ôn Thanh Từ nhẹ nhàng nhướn mày, nghi ngờ nhìn về phía Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng hắng giọng, sờ mặt của cô rồi tủm tỉm cười: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, chúng ta cùng đi xem hội hoa đăng đi.”
Ôn Thanh Từ sinh ra ở một gia tộc tu tiên lớn, không hiểu biết mấy về ngày hội phàm trần. Ở tông môn cũng chỉ tiếp xúc với những người tu chân, cho dù có người xuất thân là một người phàm thì cũng không nhắc tới, bởi vậy cô cũng chưa từng nghe qua.
Cô cảm thấy Tô Cẩn Hồng có vẻ hào hứng thì cũng không từ chối. Dù sao cũng không có việc gì, ra ngoài đi dạo một chút cũng không sao.
Tô Cẩn Hồng cũng thay đồ, đi theo sau Ôn Thanh Từ, nhanh chóng đi tới một thành gần đó.
Anh điều khiển kiếm dừng lại ở một góc tối, che giấu toàn bộ linh khí trên người, sau đó lấy bạc vụn đã chuẩn bị sẵn từ trong túi trữ vật ra đưa cho Ôn Thanh Từ, lại nói năng hung hồn: “Ngân lượng này phải giao cho phu nhân giữ.”
Ôn Thanh Từ cũng không phản bác tiếng phu nhân này. Cô tò mò đánh giá mấy thứ màu trắng sáng trên tay, có lẽ đoán được chúng giống như linh thạch, là một loại tiền tệ lưu hành ở nơi này nên cẩn thận cất vào trong tay áo.
Hai người đi ra từ ngõ nhỏ, hòa vào dòng người. Dưới tay áo rộng thùng thình là mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hai bên đường, mấy tiểu thương hét lớn mời chào đồ ăn vặt và những món đồ chơi tinh xảo, trên mặt mỗi người đều có một nụ cười vô vùng vui sướng. Ôn Thanh Từ cũng bị loại không khí vui mừng này cuốn hút, cô tò mò nhìn khắp nơi, giống như muốn nhìn hết tất cả sạp hàng.
Tô Cẩn Hồng bị dáng vẻ cô gái nhỏ hiếm có của cô chọc cười, vừa cười vừa nói: “Thích gì thì mua, chúng ta có đủ tiền.”
Ôn Thanh Từ nghe vậy cũng không khách sáo, cầm mấy hoa đăng xinh đẹp rồi lại nhìn mấy xâu mứt quả trên cột mà suy tư.
Tô Cẩn Hồng mỉm cười giải thích: “Đó là mứt quả, bên ngoài bao phủ một lớp đường, bên trong là quả sơn trà.”
Ôn Thanh Từ hơi do dự nói: “Chỉ là nhìn qua không giống giống thứ gì tốt.”
Tô Cẩn Hồng nở nụ cười, kéo cô lại chỗ ông lão bán mứt quả nói: “Ông lão, cho tôi một xâu mứt quả.”
Ông lão nhìn hai người rồi cười ha hả nói: “Vợ chồng son?”
Ôn Thanh Từ ngại không trả lời, Tô Cẩn Hồng tùy tiện đáp: “Ông thật tinh mắt, vậy mà cũng nhìn ra được.”
Ôn Thanh Từ đón nhận ánh mắt vui vẻ của ông lão, hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng véo thắt lưng của Tô Cẩn Hồng.
—
Lời tác giả: Mị thảm quá, bị khóa, không biết lần này có thể thông qua hay không.
—
Xanh: Không đâu, giờ này vẫn bị khóa ¯_(ツ)_/¯