Edit: Súp lơ
Beta: Xanh
Âm cuối của Tô Cẩn Hồng từ từ biến mất trong không khí, nhưng trong phòng vẫn không ai động.
Mấy người ngồi xung quanh lúc này sắc mặt trắng bệch, mơ hồ có thể nhìn thấy sự căng thẳng trên mặt, cơ thể hơi run rẩy.
Môi người phụ nữ hơi run, lúc này cô mới nhớ ra, người đàn ông vừa mới dịu dàng mê hoặc lòng người như vậy rốt cuộc là thứ gì!
Tô Cẩn Hồng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu như thường lệ, bàn tay nắm chặt phía sau có ngọn lửa lờ mờ toát ra, năng lượng trong tay anh sẵn sàng sử dụng nhưng ngoài dự kiến của anh, Tiêu Mục thoạt nhìn như không phản ứng, Tô Cẩn Hồng trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ là anh đã phán đoán sai sao? Không phải vậy sao?
Ngay lúc Tô Cẩn Hồng còn đang yên lặng nhớ lại thời điểm xác nhận thân phận của Tiêu Mục, vẻ mặt Tiêu Mục bình tĩnh, thanh âm khi hỏi thậm chí còn được xem là ôn hòa: “Thật ngại quá, anh Tô, anh vừa mới nói cái gì?”
Tô Cẩn Hồng sửng sốt, người đàn ông trước mắt bình thản), hoàn toàn không phải là bộ dạng bị vạch trần thân phận.
Hai mắt anh nhìn chằm chằm Tiêu Mục, ý đồ tìm ra một chút sơ hở, lại không ngờ hai chân mình mềm nhũn, gần như quỳ xuống!
“Anh nói tôi là gì? Anh dám bảo tôi là một con zombie tầm thường?”
Một áp lực mạnh mẽ phát ra từ trên người Tiêu Mục, nét mặt Tiêu Mục lúc này vẫn đang mang nụ cười nhẹ, giọng điệu dịu dàng, lại không kiêng nể vẫy những chiếc xúc tu đen của mình, hơi thở của cái chết sát gần mỗi người trong phòng.
Bàn và ghế trong phòng bị xé toạc bởi áp lực này, vụn gỗ bay tứ tung, vách tường cũng sụp đổ.
Tô Cẩn Hồng chống một tay xuống đất, anh sử dụng toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể gắng sức làm cho bản thân không quỳ xuống.
Sức mạnh của Tiêu Mục nằm ngoài sức tưởng tượng của Tô Cẩn Hồng.
Ban đầu anh định sau khi vạch trần thân phận Tiêu Mục, thì dùng dị năng vận chuyển tu chân bộ pháp, mang theo Cố Ngôn Hi chạy, không nghĩ tới hoàn toàn đánh giá sai thực lực của Tiêu Mục!
Mồ hôi của Tô Cẩn Hồng nhỏ từng giọt xuống đất, đầu và sống lưng anh buộc phải từ từ hạ xuống dưới áp lực mạnh mẽ của Tiêu Mục. Anh liều mạng vận chuyển dị năng trong cơ thể, nhưng anh lại tuyệt vọng.
Dị năng dường như bị giam cầm bởi loại sức mạnh nào đó, chạy chậm trong anh với tôc độ chưa từng thấy.
Đám người bình thường đã xụi lơ trên mặt đất từ lâu, dưới áp lực mạnh mẽ đó, trong phút chốc, mạch máu tựa giông như một cái sàng, mà máu vẫn hoạt động theo quy luật trước nay giờ đây lại chẳng khác nào một thứ bùa đòi mạng. Bị mất khống chế, không kiêng nể gì chạy loạn khắp nơi.
Tô Cẩn Hồng không nhìn thấy những gì đang diễn ra trong cơ thể bọn họ, nhưng anh lại có thể nhìn thấy tình trạng bi thảm của những người đó: máu chảy ra ngoài, xương cốt sụp đổ.
Không thể tiếp tục như vậy! Còn như vậy anh cũng sẽ chết giống bọn họ!
Tô Cẩn Hồng giờ đây lâm vào hôn mê, đại não giống cỗ máy rỉ sét, phát ra âm thanh mệt mỏi “két…két….”, cực kỳ không muốn chuyển động.
Tiêu Mục từ trên cao nhìn xuống Tô Cẩn Hồng, tựa hồ hài lòng với bộ dạng thống khổ Tô Cẩn Hồng, anh ta cầm ly nước lên bằng tay trái, chậm rãi uống một ngụm nước, tay phải còn nhẹ nhàng chỉnh bộ âu phục trên người.
Lúc này Tô Cẩn Hồng gần như đã quỳ rạp trên mặt đất, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, mồ hôi trên cơ thể anh đã làm ướt đẫm sàn nhà bên dưới. Anh cố gắng khai thác một số thông tin để có thể khiến anh chạy trốn từ bộ não sắp sập nguồn.
Không, không, không! Dù có bao nhiêu hay phương pháp đó có mạnh đến đâu cũng rất khó để áp dụng nó trong trường hợp không thể di chuyển và năng lượng trong cơ thể rất khó sử dụng.
Ngay lúc Tô Cẩn Hồng gần như kiệt sức, có một cảm giác mát mẻ bao trùm lấy anh, áp lực trên cơ thể anh dịu đi đôi chút.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện có một quả cầu màu lam đang bao quanh Cố Ngôn Hi, mà lúc này, chính anh cũng đã ở bên trong.
Mà Cố Ngôn Hi lúc này cũng trên bờ vực sụp đổ tinh thần, cả người cô run rẩy, toàn bộ sức mạnh của cô ấy dùng cho duy trì quả cầu này, Cô nghiến răng, thậm chí không có sức lực để đáp lại Tô Cẩn Hồng kể cả một ánh mắt.
Tô Cẩn Hồng hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc bản thân lại được Cố Ngôn Hi bảo vệ, không kịp cảm khái nhiều, suy nghĩ trở lại việc tìm biện pháp thoát thân.
Tiêu Mục càng hứng thú nhìn chằm chằm bọn họ, đáy mắt mang ý cười gật đầu, ” Tình ý của hai vị thật đúng là cảm động trời đất, hôm nay Tiêu Mục tôi đành...”
Lời nói còn chưa dứt, thân ảnh hai người Tô Cẩn Hồng đã biến mất ngay tại tại chỗ.
Tiêu Mục ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi đã mơ hồ.
Trong lúc Tiêu Much đang nói chuyện, Tô Cẩn Hồng sử dụng phương pháp bí mật để nâng cao cảnh giới dị năng của chính mình lên nhiều, đồng thời sử pháp thuật tu chân cấp cao, chạy ra khỏi rạm xăng với tốc độ khó có thể thấy bằng mắt thường.
Nếu có người tu chân ở đây vào thời điểm này, sẽ nhìn thấy một người đàn ông với tốc độ đáng kinh ngạc đang sử dung pháp thuật tu chân cực kỳ hiếm thấy, khiêng một bao tải trắng đang chạy vội trên đường.
Không, không phải bao tải, mà là một người phụ nữ mặc đồ màu trắng.
Cố Ngôn Hi lúc này có miệng mà khó nói nên lời, cô thậm chí cảm giác chỉ cần hé miệng sẽ lập tức nôn ra. Phần bụng mềm mại va chạm không ngừng với đôi vai cứng rắn của cậu nhóc, thân thể xóc nảy lên xuống, cảnh sắc trước mắt không ngừng biến hóa. Cô mạnh mẽ nghĩ trong lòng, chốc nữa nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc này thật tốt, cõng cũng được, bế cũng được, vì sao lại chọn khiêng cơ chứ!
Giờ này, trong tầm mắt Tô Cẩn Hồng, thế giới hiện tại cực kỳ quyến rũ, với núi, nước, hoa cỏ đều bị phủ kín bởi một cái mạng che mặt màu đỏ, quyến rũ lại mê người.
Chạy.
Chạy thật xa.
Không thể bị Tiêu Mục bắt lại.
Đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu Tô Cẩn Hồng. Tác dụng phụ của việc nâng cao cảnh giới quật quá nhanh, giờ anh không thể nghĩ gì hơn. Chỉ có thể tiếp tục di chuyển hai chân của mình một cách vô thức, về phía trước, về phía trước, tiếp tục về phía trước.
Rất nhanh Cố Ngôn Hi đã phát hiện vết máu xuất hiện trên mặt đất, cô vừa định nhắc nhở Tô Cẩn Hồng cẩn thận zombie phía trước, lại thấy những giọt máu nhỏ xuống từ trên người Tô Cẩn Hồng.
Cố Ngôn Hi gọi anh, đánh vào lưng anh thật mạnh, Tô Cẩn Hồng cũng không phản ứng, vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Cho đến khi anh bất tỉnh rồi ngã xuống, hai tay vẫn bao quanh bảo vệ cô như cũ.
Tô Cẩn Hồng mơ một giấc mơ.
Ở trong mơ, anh đặt người phụ nữ ở đầu giường, hôn nhẹ lên má cô ấy, rồi đến cổ. Người phụ nữ ban đầu không phản ứng cuối cùng dượng như bị anh mê hoặc, hai tay vòng qua cổ, bắt đầu đáp lại.
Sau đấy anh lại cởi vạt áo cô ra......
Tô Cẩn Hồng vừa mới khôi phục ý thức, chưa kịp mở mắt đã thấy trên trán có cái gì mềm mềm.
Anh từ từ mở mắt, hoảng hốt nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Ngôn Hi.
Ngay cả chính Cố Ngôn Hi cũng không biết, trong khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh mắt của Tô Cẩn Hồng, đuôi mày của cô đều là sự dịu dàng.
Bên cạnh có người nhỏ giọng trêu chọc, “Còn nói là em trai, em trai mưa?”
Tô Cẩn Hồng định cười xán lạn với cô theo thói quen, cầm bàn tay mềm mại trên trán “Em không sao.”
Cố Ngôn Hi lặng lẽ rút tay về, đang chuẩn bị nói chuyện, thì nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông ngưng đọng lại, sau đó khó có thể tin nhìn cô, cuối cùng khuôn mặt đỏ ửng gần như có thể rán trứng.
Cố Ngôn Hi:???
Cô không hiểu gì nhìn Tô Cẩn Hồng chạy trối chết.
Thằng nhóc này này...... uống nhầm thuốc à?