Edit: Byun
Beta: Xanh
Sau khi Cố Ngôn Hi nghiêm túc dành nửa giờ để nói về tác phong lễ phép và lễ nghi giao tiếp, Tô Cẩn Hồng tỉnh bơ ngọ ngoạy cái chân tê rần do đứng im nãy giờ, nhịn không được nói: “Chị, em biết sai rồi. Lần sau em sẽ lễ phép…Với anh Bạch.” Anh yên lặng nói thêm một câu trong lòng: Mong anh ta chịu được.
Môi Cố Ngôn Hi khẽ mấp máy, vừa định lại nói thêm gì đó đã bị Tô Cẩn Hồng giành nói trước: “Chị, chúng ta vẫn nên tập đi thì hơn, mọi người còn đang chờ đó.”
Trong lòng Tô Cẩn Hồng buồn phiền nói với Cầu Cầu: “Haiz, kể cả khi dạy dỗ tôi thì Cố Ngôn Hi cũng quyến rũ như vậy.”
Cầu Cầu: “…”
“Tiếc là tôi không muốn nghe thêm hai chữ Bạch Kiêm từ miệng cô ấy nữa, nếu không thì tôi vẫn còn có thể nghe tiếp 1 tiếng nữa.”
“À, đúng rồi, quên mất cậu chỉ là một hệ thống, rất khó hiểu được tình cảm phong phú của con người.”
“Haiz, thật là đáng tiếc.”
Cầu Cầu nghiến răng nghiến lợi nghe ký chủ ra vẻ thở dài, giọng điệu gợi đòn từ đầu đến cuối.
Lúc trước đầu óc nó bị động kinh như nào nên mới muốn giúp ký chủ chứ?
Ký chủ, anh FA đi!
Tô Cẩn Hồng còn chưa biết anh lơ đãng nói mấy câu đã làm cho hệ thống quạu. Hiện tại anh chỉ một lòng nghĩ đến lúc ở chung với Cố Ngôn Hi, không thể kiềm chế.
Gò má của chị ấy thật đẹp!
Kiểu tóc của chị ấy thật độc đáo!
Mùi sữa tắm trên người chị ấy thật quyến rũ.
Cầu Cầu:…
Nó chịu không nổi tên ký chủ yêu vào lú não này nữa!
Tại sao mỗi câu cảm thán của anh ta đều phải nói cho nó nghe!!!
Cầu Cầu dứt khoát đóng kênh liên lạc lại, đợi đến khi nào anh ta bình tĩnh lại thì mở ra.
Tô Cẩn Hồng không hay biết gì hết, anh vẫn cứ 5 giây thì thở dài, 10 giây thì ca ngợi, hoàn toàn không phát hiện hệ thống đã không còn hồi đáp.
Tuy rằng trong lòng Tô Cẩn Hồng tràn ngập bong bóng màu hồng phấn, nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc, chuyên nghiệp chỉ bảo Cố Ngôn Hi.
“Đầu tiên chị ngồi khoanh chân, cảm nhận rõ nguồn năng lượng trong cơ thể.”
Cố Ngôn Hi: “Đây không phải là tư thế tu luyện nội công tâm pháp trong truyện võ hiệp sao? Dị năng cũng như vậy được à?”
Tô Cẩn Hồng cười hì hì, “Em nói thế thôi, nếu chị thích thì cũng có thể nằm bò.”
Cố Ngôn Hi mỉm cười, lắc đầu, phớt lờ lời nói bậy của Tô Cẩn Hồng. Cô dần bình tĩnh, xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, yên lặng cảm nhận những biến đổi trong cơ thể.
Một phút trôi qua…
Mười phút trôi qua…
Hai mắt Tô Cẩn Hồng nhìn chằm chằm Cố Ngôn Hi, chỉ sợ xảy ra sai lầm.
Thời gian từ từ trôi đi, ban đầu thần kinh Tô Cẩn Hồng còn căng thẳng, lo lắng cô phạm phải sai lầm, sau đó suy nghĩ dần lơ đãng, hai mắt đăm chiêu nhìn Cố Ngôn Hi, say mê vẻ đẹp của cô.
Đến khi Tô Cẩn Hồng tỉnh lại, giơ cổ tay lên nhìn giờ thì phát hiện đã 1 giờ trôi qua, cuối cùng anh cũng hơi nôn nóng.
Tô Cẩn Hồng chỉ muốn để Cố Ngôn Hi cảm nhận một chút năng lượng trong cơ thể, làm quen với quỹ đạo hoạt động của nó. Để khi hiểu rõ về năng lượng, có thể giúp cô tạo ra vũ khí. Kết quả lâu như vậy mà Cố Ngôn Hi vẫn chưa hoàn hồn.
Tô Cẩn Hồng thử đến gần Cố Ngôn Hi, nhận ra một sự mát lạnh lạ thường. So mát mẻ hơn nhiều chỗ khác, nhưng lại chưa đến mức lạnh băng.
Tô Cẩn Hồng nhắm mắt bình tâm lại, yên lặng cảm nhận các nguyên tố xung quanh.
Các hạt sáng đủ mọi màu sắc lơ lửng ở xung quanh, nổi bật nhất là hạt sáng màu lam nhất. Chúng tụ lại với nhau, tầng tầng lớp lớp bao quanh Cố Ngôn Hi, di chuyển một cách chậm rãi theo một quy luật riêng.
Tô Cẩn Hồng mở mắt ra, giơ bàn tay lên không trung. Một lát sau, anh niết ngón tay, cảm thấy ẩm ướt.
Không ngoài dự tính, nguyên tố thủy quanh người Cố Ngôn Hi dày đặc lạ thường.
Tô Cẩn Hồng thả lỏng, ngồi trước mặt Cố Ngôn Hi, hai tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm Cố Ngôn Hi, trong tâm trí giống như có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng mà trong đầu lại trống rỗng, chẳng nghĩ gì cả.
Cố Ngôn Hi mở mắt ra, đập vào mắt là cậu thiếu niên ngồi đối diện cô, nhìn cô chằm chằm… mà ngẩn ngơ. Cô hoảng sợ, không nhịn được lườm anh một cái, hờn dỗi nói: “Sao em ngồi gần thế, làm chị sợ chết khiếp.”
Tô Cẩn Hồng bị lườm, chỉ thấy cả người tê dại, cực kỳ vui sướng, khao khát được lườm lần nữa. Khóe môi anh cong lên, cười rạng rỡ, nhanh chóng lại gần sát bên tai Cố Ngôn Hi, chậm rãi thở ra, “Không lẽ chị thẹn thùng?”
Cố Ngôn Hi giật mình, hung dữ lườm thêm một cái. “To gan thật đấy, dám trêu cả chị?”
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy mặt Cố Ngôn Hi hơi tối lại, rất lanh lợi biết một vừa hai phải. Anh hài lòng nhìn lỗ tai xinh xắn đang đỏ ửng của Cố Ngôn Hi, ở nơi mà Cố Ngôn Hi không nhìn thấy lặng lẽ nhếch miệng lên.
Lúc Cố Ngôn Hi nhìn về phía trước, Tô Cẩn Hồng nhanh chóng điều khiển cơ mặt của mình, bắt đầu nghiêm túc chỉ dẫn cô: “Bây giờ chị tưởng tượng ra một loại vũ khí, cái gì cũng được, tốt nhất là cái chị thích ấy, cố gắng tưởng tượng cụ thể một chút.”
Cố Ngôn Hi không khỏi nhíu mày, hoang mang nói: “Chị không tưởng tượng ra.”
Tô Cẩn Hồng kiên nhẫn mà hướng dẫn, “Trước tiên chị có thể xác định thử xem chị muốn dùng loại vũ khí nào, đao? Kiếm? Roi? Côn tam khúc…”
Cố Ngôn Hi buột miệng thốt ra: “Kiếm.”
“Chị là dị năng giả hệ thủy, cho nên kiếm của chị sẽ có màu lam. Bây giờ chị lại nghĩ tiếp muốn kiếm màu lam của chị có kiểu dáng như thế nào? Dài hay ngắn? Lưỡi kiếm rộng hay hẹp? Hoa văn trên lưỡi kiếm với chuôi kiếm là hình gì?”
Tô Cẩn Hồng từng bước dẫn dắt Cố Ngôn Hi, hướng cô đến câu trả lời cuối cùng.
Hình ảnh của thanh kiếm càng ngày càng hiện rõ trong đầu Cố Ngôn Hi. Theo từng chi tiết cụ thể của thanh kiếm, âm thanh của Tô Cẩn Hồng cũng ngày càng xa, mãi cho đến khi không còn nghe thấy. Cô đắm chìm trong thế giới của chính cô, từ thân kiếm đến chuôi kiếm, hoa văn đến hình dạng kiếm xuất hiện không ngừng, cho đến khi mỗi một chi tiết đều hoàn chỉnh.
Cô vận hành năng lượng trong cơ thể theo bản năng, trong tay đột nhiên thấy mát lạnh.
Cố Ngôn Hi: “…” Cô hơi nhíu mày, hoang mang quan sát thanh kiếm trong tay, vẻ mặt khó tin.
Tô Cẩn Hồng mắt chữ I mồm chữ A, lời chưa nói xong đã nghẹn ở cổ họng, “…”
Anh còn chưa nói biến hóa như nào đâu! Làm sao Cố Ngôn Hi có thê làm tốt như thế??? Nhưng mà sao thanh kiếm này nhìn quen quen?
Hai người trố mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ hết nửa ngày cũng không nhớ tại sao thanh kiếm này trông quen như vậy, càng không rõ sao Cố Ngôn Hi đột nhiên tạo ra được vũ khí. Nhưng mà thành công là được. Phải làm gì bây giờ? Phải khen!
“Chị quả nhiên là thiên phú dị bẩm, là thiên tài tuyệt thế! Em chưa nói xong mà chị đã làm được.”
“Chị chính là vua dị năng, là hy vọng của nhân loại, là món quà của thượng đế, sau này em không thể gọi chị là chị nữa rồi. Như thế không oai phong.”
Lúc Tô Cẩn Hồng trầm tư suy nghĩ một cái tên thật hoành tráng, Cố Ngôn Hi cười như không cười giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy vành tai anh, “Em mới là vua.”
Tô Cẩn Hồng sửng sốt, cảm giác mềm mại vừa xuất hiện đã biến mất.
Cố Ngôn Hi nhanh nhẹn quay người, Tô Cẩn Hồng đứng sững tại chỗ, “Vua bợ đuýt.”
Mặt Tô Cẩn Hồng đầy dấu chấm hỏi, bợ đuýt là gì? Anh lạc hậu lắm sao? Mỗi chữ anh nghe điều hiểu, nhưng gộp lại với nhau thì không biết là gì.
“Đừng đứng đực ra đó, bây giờ đi đến văn phòng của Bạch Kiêm báo cho anh ấy.”
“Này chị, chị từ từ đã, bợ đuýt là saooo?”
Tô Cẩn Hồng vội vã đuổi tới bên cạnh Cố Ngôn Hi, nhảy nhót quanh cô hỏi cô có ý gì.
Khóe môi Cố Ngôn Hi hơi nhếch lên, cười như không cười, thoạt nhìn thấy hơi bất lực, lại có chút nuông chiều. Cô tin người trẻ không biết nó là gì mới là lạ.
Cuối cùng Cầu Cầu không nhìn được nữa, “Ký chủ anh đừng hỏi nữa.”
“Sao vậy? Anh biết à?”
Cầu Cầu khinh thường nhìn ký chủ, rất kiêu ngạo nói: “Hừ, hệ thống vĩ đại của anh không gì không biết.”
Tô Cẩn Hồng phảng phất nhìn được cái đuôi nhỏ của Cầu Cầu vẫy rất vui sướng, tựa hồ muốn nói: Hỏi tôi đi, hỏi thì tôi sẽ nói cho anh ngay lập tức.
Tô Cẩn Hồng nổi lên ý xấu, anh cố tình không theo ý muốn của hệ thống.
Anh cố ý trêu hệ thống, “Thật vậy sao? Nhưng mà tình yêu của con người thì cậu lại không hiểu nha.”
Cầu Cầu: “… Cút đi, thằng ký chủ đểu cáng! Anh còn muốn biết bợ đuýt là ý gì không đó?”
Thấy Cầu Cầu xù lông lên, lúc này Tô Cẩn Hồng mới tem tém lại, quay lại giọng điệu nghiêm túc: “Nghĩ lại thì muốn anh nói.”
Cầu Cầu: “Hứ, tôi không nói, trừ khi anh khen tôiị vài câu nghe được một chút.”
Tô Cẩn Hồng vuốt lông Cầu Cầu có lệ: “Cầu Cầu lợi hại nhất, Cầu Cầu cực kỳ lợi hại. Được rồi anh nói đi.”
Cầu Cầu: “…”
Cầu Cầu nghiến hàm răng không tồn tại, sự có lệ của thằng cha này ngập trời rồi được chưa?!
Nó không tình nguyện giải thích: “Bợ đuýt là cách nói trên mạng, vốn mang nghĩa thông tục. Ý gì thì như trên mặt chữ, nịnh hót, luồn cúi một cách đê hèn. (1)”
Tô Cẩn Hồng cười một tiếng, hứng thú nói: “Cư dân mạng xuất sắc thật, thì ra từ này có ý nghĩa như vậy.”
Cầu Cầu yên lặng hai giây mới khó khăn mở miệng nhắc nhở Tô Cẩn Hồng: “Ký chủ, lúc nãy cô ấy bảo anh là vua bợ đuýt.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Cầu Cầu thấy ký chủ không phản ứng, đổ thêm dầu vào lửa, “Chính là anh khoác lác không có não.”
“Haiz.”
Cầu Cầu thấy Tô Cẩn Hồng thở dài, cảm thấy lời nói của mình rốt cuộc cũng có hiệu quả.
Hừ, trớ trêu, con người ngu xuẩn còn dám châm chọc bổn hệ thống, đến tổn thương nhau đi.
Tô Cẩn Hồng mở miệng lại chẳng liên quan” “Đây là trend trên mạng gần đây à?”
Cầu Cầu không biết ký chủ hỏi cái này để làm gì, hơi khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Nói đúng ra là trend trước mạt thế.”
Tô Cẩn Hồng: “Chị ấy bận như vậy, thời gian ngủ còn không đủ, còn dành thời gian lên mạng, tìm hiểu các trend trên internet, để bản thân không bị tối cổ, thật là không dễ dàng.”
Cầu Cầu: “???”
Vẻ mặt Tô Cẩn Hồng buồn phiền mà nói: “Đau lòng cho chị ấy thật đấy.”
Cầu cầu: “???”
Tô Cẩn Hồng đắm chìm trong thế giới của mình, không thể tự kiềm chế.
Trong tưởng tượng của anh, mỗi ngày Cố Ngôn Hi đều tăng ca đến 11, 12 giờ đêm, một mình trở về căn nhà tối đen, lạnh băng, còn phải chuẩn bị cho ngày hôm sau đi làm, hơn nữa còn dành thời gian lên mạng tìm hiểu chuyện xảy ra mỗi ngày, theo sát thời đại, cuối cùng mệt mỏi lên giường ngủ.
Ôi, thật là vất vả.
Cầu Cầu sắp hỏng mất, “Ký chủ, tôi xin anh có bệnh thì uống thuốc, đừng hoang tưởng nữa.”
—
Tác giả có lời muốn nói:.
Vở kịch nhỏ:
Cố Ngôn Hi: Thật ra chị không có vất vả như em nghĩ đâu…
Vẻ mặt Tô Cẩn Hồng đau lòng: Em biết, em hiểu hết tất cả.
Cố Ngôn Hi:…
—
Xanh: (1) Google thẳng tiến nha quý dị.