Editor: Moonie
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng đã đưa Cố Ngôn Hi về phòng, nhưng anh vẫn đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, dường như muốn nhìn cô đi ngủ mới yên tâm.
Cố Ngôn Hi dở khóc dở cười nhìn anh, “Sao em lại giống như cảnh sát nhìn chằm chằm tội phạm vậy, bây giờ chị sẽ đi ngủ, em đi nhanh đi.” Cô ngồi ở trên giường, vành tai xinh xắn hơi ửng đỏ trong bóng đêm, cô xấu hổ trừng mắt nhìn Tô Cẩn Hồng, sao tên nhóc này còn chưa đi ra?
Tô Cẩn Hồng thừ người ra một giây, anh hơi mất tự nhiên dời tầm mắt, sờ mũi, nhận ra rẳng mình ở đây nhìn chằm chằm cô ngủ đúng là không ổn. Anh không yên tâm mà dặn dò mãi: “Chị ngủ yên đấy, đừng có mà lén bỏ đi. Chị đã đồng ý với em sáng mai mới đi rồi.”
Cố Ngôn Hi không kiên nhẫn vẫy tay, nhỏ giọng nói thầm: “Một anh con trai sao lại lải nhải như bà thím vậy.”
Tô Cẩn Hồng đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên thần giao cách cảm quay lại: “Chị nói gì cơ?”
Cố Ngôn Hi lập tức sửa lại: “Không có gì, ngủ ngon.”
Mặt Tô Cẩn Hồng không kiềm được giãn ra, nhẹ nhàng đáp lại: “Chị ngủ ngon.”
Sau khi anh đóng cửa lại cũng không rời đi ngay mà đứng ở cửa trông Cố Ngôn Hi một lát, xác định là trong phòng không có động tĩnh gì mới dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm.
Thật lòng mà nói, anh rất sợ sẽ không thuyết phục được Cố Ngôn Hi, nếu cô mà khăng khăng muốn đi ngay lập tức, có lẽ cuối cùng anh cũng sẽ thỏa hiệp, cho dù vào thành phố vào buổi tối rất nguy hiểm.
Suy nghĩ của Tô Cẩn Hồng bay xa, anh lại nhớ đến vừa nãy Cố Ngôn Hi ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, thoạt nhìn rất hợp lòng người, lại mang theo một chút mê hoặc, giống như là…
Yết hầu Tô Cẩn Hồng không kiềm được lên xuống một chút, gương mặt cũng hơi ửng đỏ. Anh ngồi xổm xuống, bụm mặt, ở trong lòng tự khinh bỉ chính mình, suy nghĩ vớ vẩn cái gì, con gái nhà người ta còn không biết là mình thích…
Tô Cẩn Hồng tự sám hối ở trong lòng một lát, lại có chút rầu rĩ. Không biết khi nào bát tự này mới một nét đây…
Anh đã ngồi đực mặt ở chân tường được năm phút, đúng lúc anh chuẩn bị đi thì bị Lưu Yến đi WC vào buổi tối thấy được.
Lưu Yến vui vẻ chạy về phía anh, “Anh trai nhỏ, anh cũng ở đây sao?”
Tô Cẩn Hồng lắc đầu, lễ phép trả lời, “Tôi ở chỗ khác.”
Lưu Yến nhìn gò má góc cạnh của anh, buột miệng thốt ra, “Thế hả… Thế anh có muốn lên trên ngắm trăng không, ở trên có sân thượng, tầm nhìn khá tốt.”
Sau khi cô nói xong, hối hận không thể tự cắn lưỡi, mày nói lời gì ngu ngốc vậy, người ta có thân quen với mình đâu.
Y như dự đoán, Tô Cẩn Hồng từ chối.
“Thôi, muộn quá rồi. Tôi phải về đi ngủ.”
Lưu Yến nghe được câu trả lời đúng như dự đoán, ánh mắt hơi tối, miễn cưỡng cười chào tạm biệt: “Vậy anh ngủ ngon.”
Tô Cẩn Hồng lạnh nhạt nói: “Ngủ ngon.”
Lưu Yến mất mát bước từng bước, yên lặng cầu nguyện: Nếu lúc này anh có thể gọi mình lại thì tốt, bất kể vì lý do gì cũng được!
Cô vừa mới nghĩ như vậy xong thì bất ngờ nghe được giọng nói của Tô Cẩn Hồng, “Cô…”
Lưu Yến kinh ngạc xoay người, mong chờ nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Tô Cẩn Hồng hơi do dự trước ánh mắt mong chờ của cô, lại nuốt về lời nói đã đến bên miệng.
Lưu Yến tung tăng quay lại, vẻ mặt chờ đợi nói: “Sao vậy anh?”
“Không có gì. Ngủ ngon.”
Lưu Yến cúi đầu, thu lại vẻ mặt thất vọng, nhẹ giọng đáp: “Ngủ ngon.”
Sáng sớm ngày hôm sau, đúng 5 giờ đồng hồ báo thức vang lên. Tô Cẩn Hồng ấn tắt báo thức “bộp” một cái, hơi bực bội xoa mặt, đờ đãn ngồi trên giường, sửng sốt khoảng một phút đồng hồ, đầu óc mới khởi động lại.
Đêm qua lúc anh thu dọn đồ xong, chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai thì đã 1 giờ sáng, thời gian ngủ khá ngắn khiến anh hơi cáu kỉnh.
Anh rửa mặt qua loa rồi mặc áo khoác vào, túm lấy cái ba lô to đặt trên tủ đầu giường đeo lên lưng, bước nhanh ra ngoài, rất nhanh đã đi đến trước cửa phòng Bạch Kiêm.
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này Bạch Kiêm còn đang hẹn hò với người đẹp ở trong mơ, đột nhiên bị tiếng đập cửa lôi về hiện thực. Anh ta bực bội che tai, muốn lơ âm thanh này đi để ngủ tiếp.
“Cốc cốc cốc.”
Bạch Kiêm chôn đầu ở trong gối, lật người.
Tô Cẩn Hồng ở ngoài cửa rất nhẫn nại mà đếm ở trong lòng, mấy chục giây sau lại gõ tiếp, “Cốc cốc cốc.”
Chất lượng giấc ngủ của Bạch Kiêm từ trước đến nay không tốt, rất dễ bị âm thanh vụn vặt làm phiền, tiếng đập cửa này không khác gì lời nguyền vờn quanh tai anh ta. Cuối cùng anh ta thật sự không chịu nổi, gương mặt tuấn tú đùng đùng nổi giận, “Ai đấy?!!”
Đến khi Bạch Kiêm nhìn thấy Tô Cẩn Hồng ở ngoài cửa, cơn tức giận càng lên đến đỉnh điểm. Anh ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Em có bị điên không? Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Bây giờ là mấy giờ? Mấy giờ???”
Bình thường tính khí của Bạch Kiêm rất tốt, không dễ nổi giận. Nhưng mà khi anh ta bắt đầu nóng nảy thì có một tật xấu đó là sẽ lặp lại một câu nói rất nhiều lần.
Tô Cẩn Hồng tỉnh bơ lùi về phía sau một chút, nước bọt của Bạch Kiêm sắp bắn lên mặt anh rồi.
Anh áy náy gật đầu, “5 giờ, ngại quá.”
Bạch Kiêm hung dữ lườm anh một cái rồi đóng cửa.
Tô Cẩn Hồng nhanh nhẹn vươn tay ra chặn ở cửa, “Khoan đã, có một việc rất khẩn cấp.”
Bạch Kiêm cúi đầu liếc nhìn cánh tay anh, hơi giảm lực, không kiên nhẫn nói, “Chuyện khẩn cấp gì đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng giấc ngủ của ông, sau 8 giờ hẵng quay lại.”
Anh ta dùng sức đẩy cánh tay Tô Cẩn Hồng ra ngoài.
“Chuyện này liên quan đến Cố Ngôn Hi, rất gấp. Anh xác định là muốn 8 giờ mới nghe? 8 giờ thì không kịp nữa.”
Bạch Kiêm khẽ mắng một câu: “Mẹ kiếp.” Anh ta lập tức mở cửa, cau mày, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tô Cẩn Hồng, anh bảo đảm, nếu em mà lừa anh thì anh sẽ ném em ra khỏi căn cứ ngay lập tức.”
Tay Tô Cẩn Hồng để ở sau lưng thản nhiên xoa xoa, nâng cằm ý bảo, “Đi vào rồi nói.”
“Người nhà của Ngôn Hi ở thành phố S, đêm qua không liên lạc được. Lúc ấy chị ấy sắp điên rồi, em khuyên ngăn mãi chị ấy mới hoãn lại một đêm, đến hôm nay sẽ lên đường.”
Bạch Kiêm gật gật đầu, đồng ý nói: “Quả thật buổi tối vào thành phố rất nguy hiểm. Nhưng mà chuyện này liên quan gì với việc em đến tìm anh?”
Tô Cẩn Hồng cười, thờ ơ nói: “Nếu em đoán không nhầm, mấy ngày nay anh phụ trách Bạch nhất định rất khổ não về nhu yếu phẩm cho căn cứ? Người trong căn cứ càng ngày càng nhiều, hôm nay lại thêm mấy ngườ, nhu yếu phẩm trên người của mọi người cũng không nhiều lắm, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mấy ngày, về sau ra saolà một vấn đề lớn. Ngài phụ trách Bạch định giải quyết như nào đây?”
“…”
Vẻ mặt Bạch Kiêm lập tức trở nên vô cùng cảnh giác, “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Tô Cẩn Hồng cười hết sức thân thiện, “Thật ra chúng ta có chung mục tiêu, mục đích của em và chị Ngôn Hi là vào thành phố, các anh thiếu nhu yếu phẩm, sớm muộn gì cũng phải vào thành phố, vì sao không đi cùng nhau?”
Bạch Kiêm trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng, “Anh hiểu ý của em, mấy ngày nay anh đều nghĩ đến vấn đề này, anh đã phái người đi lục soát khắp các vùng lân cận, nhưng mà thành phố S quá nguy hiểm, hiện tại không lên kế hoạch kĩ lưỡng, sao có thể đi được?”
Anh ta lắc đầu, tiếp tục phủ định, “Quá liều lĩnh.”
Tô Cẩn Hồng: “Trong tình huống như hiện tại thì có kế hoạch cũng vô dụng. Anh có thể từ kế hoạch mà biết được nơi nào gặp nhiều zombie, nơi nào gặp ít zombie sao? Trừ khi anh đi thử hết một lần, có lẽ có thể thu được một ít tin tức có ích và đáng tin cậy. Nhưng mà trước mắt tình huống này, gần như không thể xảy ra.”
Bạch Kiêm do dự nói: “Nhưng mà…”
Tô Cẩn Hồng dứt khoát cắt đứt lời anh ta, “Không có nhưng nhị gì hết. Anh càng do dự thì càng phiền phức, chẳng phải đến lúc hết sạch đồ thì cũng sẽ phải đến thành phố S để kiếm à? Chi bằng chúng ta đi cùng nhau, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Anh cũng biết năng lực của em và chị Ngôn Hi không hề yếu một chút nào rồi.”
“Không phải… em bị thương sao? Hôm qua anh nghe Ngôn Hi nói, em không dùng dị năng được mà?”
Tô Cẩn Hồng: “Em không cần dị năng cũng đã rất mạnh.”
“Vậy lý do là gì? Cũng không thể không có lý do gì mà gọi mọi người dậy vào lúc này được, bọn họ chắc chắn sẽ hỏi anh vì sao không thông báo chuyện này từ trước.”
Tô Cẩn Hồng nhún vai, “Tùy tiện bịa một cái lý do, ví dụ như bạn của anh báo tin rằng: Đi ra ngoài vào sáng sớm có khả năng sẽ ít zombie hơn, đại loại vậy? Mấy vụ nói láo này không phải anh Bạch rất giỏi sao?”
Bạch Kiêm cau mày, không được tự nhiên quan sát Tô Cẩn Hồng, chẳng lẽ thằng nhóc này biết chuyện rèn luyện trước đây lan truyền trong căn cứ là anh ta bịa ra?
Bạch Kiêm im lặng trong chốc lát rồi mặc áo khoác vào, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ anh đi thông báo với mọi người, cần phải vận động họ tự nguyện tham gia, anh không thể bảo đảm chắc chắn sẽ có người đi cùng em, em đừng hy vọng anh sẽ thuyết phục bọn họ.”
Lần đầu tiên Tô Cẩn Hồng thật lòng nói lời cảm ơn với Bạch Kiêm, “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
Bạch Kiêm ấn còi báo động, đây là tín hiệu bọn họ giao ước để triệu tập mọi người trong tình huống khẩn cấp.
Mắt mọi người đờ đẫn vì buồn ngủ, tóc tai rối bù, quần áo lộn xộn. Thái độ của họ đều không tốt. Có người có quan hệ rất tốt với Bạch Kiêm cũng không kiên nhẫn mà chất vấn anh ta: “Bạch Kiêm, anh đang làm cái gì vậy? Cũng không phải là có zombie tập kích, sáng sớm anh đã triệu tập mọi người làm gì?”
Khuôn mặt Bạch Kiêm cứng nhắc, không đáp lại anh ta mà nói lớn với mọi người: “Tôi biết mọi người bị gọi dậy vào lúc này đều không vui. Nhưng mà bây giờ có một chuyện khá là khẩn cấp.”
Bạch Kiêm: “Tôi nghĩ mọi người đều biết chúng ta đã không còn nhiều nhu yếu phẩm. Vốn dĩ tôi định để kế hoạch chu toàn một chút, trì hoãn một hai ngày rồi mới để mọi người ra ngoài tìm kiếm. Nhưng mà tôi đột nhiên nhận được tin tức của bạn tôi, anh ta nói với tôi nếu sáng sớm vào thành phố thì sẽ dễ hơn. Cho nên bây giờ tôi muốn lập một đội nhỏ đến thành phố S để thu thập nhu yếu phẩm hoặc là tìm hiểu một chút. Cụ thể là dù tìm kiếm nhu yếu phẩm hay là tìm hiểu tin tức thì phải xem xét tình huống mà quyết định, hết thảy đặt an toàn lên trên hết. Một khi phát hiện việc vào thành phố kiếm nhu yếu phẩm quá mức nguy hiểm thì có thể rút lui bất cứ lúc nào. Hiện tại đã có hai người sẽ cùng mọi người vào thành phố, còn cần thêm khoảng bốn năm người nữa, có ai muốn tham gia không?”
Uông Hạc vò chỗ tóc đang vểnh lên, cố gắng mở to mắt, “Anh Bạch, em muốn đi. Mà hai người kia là ai vậy?”
Trần Hoán kéo góc áo của anh, không đồng ý mà nhỏ giọng nói ở bên tai anh: “Cậu đừng bốc đồng như vậy, tình huống hiện tại như nào còn chưa biết, cứ từ từ xem đã.”
Uông Hạc tràn đầy tự tin vỗ vai anh, phấn khởi nói: “Không sao cả. Không phải chúng ta đã học được cách biến hóa vũ khí sao? Đúng lúc để những con zombie kia cho đồ thiên thí thần đao của tôi trông thấy máu!”
Vẻ mặt Trần Hoán ngu ngơ: “Anh đang nói gì vậy? Cái gì mà thần thiên?”
Uông Hạc hiếm khi kiên nhẫn mà giải thích, “Ha ha ha, đó là: Đồ, thiên, thí, thần, đao, tên tôi đặt cho đao của tôi đấy, thế nào, siêu ngầu phải không không?”
*Đồ: tàn sát, thiên: trời, thí: giết, thần: thần linh, thần khí
Trần Hoán: “…”
Thằng tâm thần.
–
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tác giả không lắm điều.