***CHÚ Ý***
Đây là lần đầu mình edit nên sẽ không được tốt lắm, MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM. Vì thế mình mong nhận được những lời đóng góp của mọi người để sửa đổi và hoàn thiện.
Mình sẽ rất vui vẻ khi nhận được những ý kiến đóng góp tích cực và thiện trí, không nhận những ĐÁNH GIÁ TOXIC, thiếu tế nhị.
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ CẢM ƠN VÌ MỌI NGƯỜI ĐÃ THEO DÕI VÀ ỦNG HỘ TRUYỆN ^v^
Chương 1:
Tỉnh S, huyện Phổ Phong làng Tam Vĩnh Nghĩa, trong một sơn thôn nhỏ, Ôn gia một nhà ngồi đông đủ trong phòng mặt ủ mày chau
Chủ gia Ôn Dược Quân ngồi ở đầu giường đất hút thuốc lá, khói thuốc bao phủ khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ biểu tình.
cách hắn không đến một mét có một lão thái thái mặc quần bông áo bông đang ngồi lau nước mắt. Nàng là thê tử của Ôn Dược Quân, Trương Tú Anh.
Cạnh giường đất có bốn nam nữ trẻ tuổi đang ngồi, xem vị trí phân bố có thể thấy là hai cặp vợ chồng.
Qua hồi lâu, đợi khói thuốc tan, hắn lấy tẩu thuốc lá gõ gõ, nhì Trương Tú Anh còn đang nức nở quát: "Được rồi, đừng khóc."
Trương Tú Anh vốn là thương tâm lại bị Ôn Dược Quân quát lớn, liền khóc thành tiếng: "Ta sao có thể không khóc? Đó là khuê nữ ta hoài thai mười tháng sinh ra, ta vất vả nuôi nó trưởng thành, hiện tại nằm ở trên giường sống chết chưa rõ. làm sao ta có thể không khóc cho được?"
Hai ngày trước, Ôn Ninh nữ nhi của Trương Tú Anh ra cửa, không biết cắt cỏ, một chân dẫm hụt ngã vào mặt sông, nước sông mới vừa tan băng, dòng có chút chảy xiết, khuê nữ của nàng bị nước sông cuốn đi mấy trăm mét, nếu không phải gặp được Lâm Trường Chinh vừa đi đánh bạc xuyên đêm về thì không biết khuê nữ của nàng sẽ còn trôi đến đâu nữa.
Nhưng người cứu được về rồi lại liên tục sốt cao chưa tỉnh. Ôn gia cùng ngày tìm đại phu trong thôn đến xem, đại phu kê đơn nói nếu ba ngày còn chưa tỉnh lại thì lo chuẩn bị hậu sự đi.
Hôm nay đã là ngày thứ ba.
Trong ba ngày này Trương Tú Anh cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà chăm sóc Ôn Hinh, Ôn Dược Quân cũng không dám chậm trễ, thường xuyên đến xem tình hình, tính tình cũng trở nên kém hơn.
Các ca ca tẩu tẩu của Ôn Hinh thấy vậy ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Trương Tú Anh nói xong, dùng ống tay áo lau nước mắt rồi đi ra ngoài. Nàng đi chính là gian phòng phía tây của Ôn Hinh. Vén lên màn củ thật dày, đẩy cửa gỗ ra, đối diện cửa gỗ nhỏ trên giường đất có một thiếu nữ đang nằm.
Ước chừng nàng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tóc dài đen nhánh, cần cỏ xinh đẹp, cả người bao phủ ở trong chăn. Đi vào, mới thấy rõ khuôn mặt nàng.
Khuân mặt trứng ngỗng, hai hàng lông mày lá liễu cong cong, cánh mũi nhỏ xinh cao cao, cặp môi anh đào, cho dù chỉ nằm bất động như vậy nhưng cũng cực kỳ thanh lệ
Trương Tú Anh lấy một cái chậu tráng men đổ một chút nước âm, dùng khăm lông chấm chút nước âm nhẹ nhàng ấn lên môi của Ôn Hinh, giúp môi nàng bớt khô.
Một giọt nước mắt rớt trên vai Ôn Hinh "Hinh Hinh, con mau tỉnh lại đi, mụ mụ chịu đựng không nổi."
Thiếu nữ hôn mê bất tỉnh không hề có động tĩnh.
Trương Tú Anh che miệng lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nữ nhi của nàng hôn mê bất tỉnh đã ba ngày rồi, đôi mắt nàng đã khóc đến phát sưng, nước mắt cũng sắp khóc cạn rồi.
Đêm đã khuya, Ôn Dược Quân ngồi ở phòng phía đông đứng ngồi không yên, hắn khoác áo lông đi đến phòng phía tây, xốc rèm cửa lên.
Trương Tú Anh nằm ở đầu giường đất đã không còn khóc. Nàng liếc mắt nhìn Ôn Dược Quân, nói: "Ông tới làm cái gì?"
Thanh âm khàn khàn.
Ôn Dược Quân lôi kéo áo bông, ngồi vào bên cạnh giường đất: "Ta đến xem khuê nữ."
Trương Tú Anh biết lời nói của Ôn Dược Quân là có ý gì, cái mũi đau xót, nước mắt lại muốn rơi xuống.
Hôm nay là ngày thứ ba, nếu tới hừng đông mà Ôn Hinh vẫn không tỉnh lại. Ôn Dược Quân tới đưa tiễn nàng.
Nương theo ánh đèn nhỏ trong phòng, Ôn Dược Quân tỉ mỉ ngắm nhìn nữ nhi.
Từ khi nữ nhi hiểu chuyện, ông cùng nữ nhi đã không thân cận như trước nữa, từ năm nữ nhi mười tuổi ra ngủ riêng Ôn Dược Quân cũng chưa từng đến phòng nàng.
Trong thôn, phụ thân nhà nào cũng vậy. Nhưng giờ khắc này, Ôn Dược Quân lại xực kỳ hối hận
Ông hối hận trước kia đã không cùng nữ nhi thân cận. Ôn Dược Quân nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên nữ nhi gọi ông một tiếng ba ba, nhớ tới lần đầu tiên nàng biết đi đường, nhớ tới nàng một năm lại một năm lớn lên, chậm rãi trỏ thành một thiếu nữ trưởng thành.
Ôn Dược Quân gắt gao cắn chặt răng, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt muốn rơi xuống, ông vội nhìn lên trần nhà chờ nước mắt khô đi, ông mới cúi đầu xuống tiếp tục nhìn, như là muốn đem khuôn mặt của Ôn Hinh khắc sâu vào trong đầu.
Bả vai run rẩy, Ôn Dược Quân cuối cùng nhịn không được.
Trương Tú Anh từ trên giường đất bò dậy, ngồi bên người Ôn Dược Quân.
Ôn Dược Quân rốt cuộc là nam nhân, không bao lâu, ông lau mặt, giọng có chút nghẹn lại nói: "Nếu... Nếu... Hinh Hinh thật sự không ổn, ngày mai ta liền ra hậu viện chặt cây gỗ xuống, nhờ Lâm Mộc Tượng làm một cái quan tài thật tốt cho nữ nhi. Nếu nữ nhi khỏe lại, vậy cây gỗ đó tiền cấp nữ nhi làm của hồi môn."
Cây gỗ đó là khi Ôn Dược Quân được hơn mười tuổi đã gieo hạt, đến hiện tại cũng đã được ba bốn mươi năm rồi. Thu mộc lớn lên mau, thân cây hiện giờ phải hai người ôm mới hết được. Cái cây đó ngay từ đầu phu thê hai người dự tính làm quan tài chó chính mình sau này, hiện giờ lại muốn dùng trước.
Trương Tú Anh nghẹn ngào gật đầu.
Hai vợ chồng cứ như vậy lẳng lặng ngồi, lát sau lại thật sự ngồi không yên được nữa, liền dựa vào tường ngủ gật. Này, ngủ cũng không an ổn, cách ba bốn phút lại nhìn một lần, mỗi lần cõi lòng chờ mong mà nhìn về phía Ôn Hinh, một lần lại một lần thất vọng.
Gà trống kêu, ánh bình minh nhiễm hồng nửa bầu trời, Ôn Hinh còn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hai vợ chồng tâm ngày một trầm xuống.
Nhóm ca ca tẩu tẩu của Ôn Hinh cũng đi tới tây sương phòng. Ôn đại ca Ôn nhị ca trong mắt tràn đầy tơ máu. Đêm qua huynh đệ hai người một đêm chưa ngủ.
"Ba, mẹ." Ôn đại ca là lão đại trong nhà, là trưởng tử trong nhà, hắn là người đầu tiên nói chuyện, thường ngày mọi truyện đều do hắn mở miệng, hắn đối đệ đệ muội muội cũng thương yêu nhất, đặc biệt là Ôn Hinh. Ôn Hinh xảy ra chuyện, hắn cũng hai ba ngày nay không ngủ được.
Ôn Dược Quân cùng Trương Tú Anh nhìn về phía nàng.
Trương Tú Anh che lại đôi mắt, đôi mắt Ôn Dược Quân so với Ôn đại ca và Ôn nhị ca muốn đỏ hơn.
Ôn Dược Quân hơi há mồm, vài lần muốn nói Ôn đại ca chuẩn bị hậu sự, nhưng câu nói kia nói thế nào cũng không nên lời.
Ôn đại tẩu vào cửa sớm hơn Ôn nhị tẩu một năm, Ôn gia gia đình hòa thuận, bà bà tiểu cô đều không phải người khó tính, cũng sẽ không giống nhà khác châm ngòi tình cảm vợ chồng. Cô em chồng ngoan ngoãn hiểu chuyện, so với em gái ruột ở nhà còn dễ ở chung hơn một chút. Ôn Hinh xảy ra chuyện này, Ôn đại tẩu tuy rằng không đau khổ giống như cha mẹ chồng cùng chồng, nhưng cũng đau buồn trong lòng.
Tại lúc trượng phu cùng cha mẹ chồng nói chuyện, Ôn đại tẩu liền nhìn về phía Ôn Hinh. Bỗng nhiên, Ôn đại tẩu phát hiện miệng Ôn Hinh lại động. Ôn đại tẩu cho rằng chính mình hoa mắt, vội xoa đôi mắt, lại nhìn chằm chằm lần nữa, nàng không nhìn lầm, miệng Ôn Hinh đúng là động.
"Ba mẹ, hai người xem tiểu muội, nàng có phải hay không đang nói chuyện?" Ôn đại tẩu lời nói có chút chần chờ.
Trương Tú Anh đột nhiên nhìn về phía khuê nữ, thấy nàng miệng đúng là động, Trương Tú Anh vội vàng cúi người, nàng rốt cuộc nghe được thanh âm của nữ nhi: "Vợ lão đại, mau rót nước, muội muội ngươi khát."
Ôn đại tẩu vội vàng làm theo, đi ra ngoài lấy nước, sợ Ôn Hinh không tự uống được, nàng còn lấy thêm một cái muỗng nhỏ.
Trương Tú Anh múc từng muỗng một vào miệng Ôn Hinh, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Trương Tú Anh vô cùng cao hứng. Ôn Dược Quân tâm tình cũng trở vui vẻ. Mây đen đè dưới đáy lòng cũng dần tan biến.
Tốt, tốt, tốt, có thể uống nước liền tốt, có thể uống nước thì rất nhanh cũng sẽ tỉnh lại.
"Được rồi, nên là gì thì làm đi, mẹ nó à ngươi trước chiếu cố Hinh Hinh, có chuyện thì gọi ta ngay."
"Ai."
Ôn Hinh tỉnh dậy là vào buổi chiều. Sau khi tỉnh lại, nàng trước tiên đánh gái căn phòng.
Đây là một gian phòng gói được làm từ bùn, trong phòng trừ bỏ cái giường đất dưới cùng hai cái tủ được đặt cuối giường liền không có gì khác nữa, nhìn trông rất chống vắng.
Ôn Hinh tìm kiếm ký ức của nguyên thân.
Thân thể này cũng kêu Ôn Hinh, hiện tại là 1976 năm, năm nay 20 tuổi, công tác tại trạm lâm nghiệp ở quê nhà, khoảng thời gian trước qua người giới thiệu, cùng quân nhân Lâm Kiến Chương làm quen, hiện tại hai người đang thời điểm kết giao.
Nếu dựa theo quỹ đạo ban đầu của nguyên thân, tháng 6 năm nay, cũng tức là còn ba tháng nưã nàng sẽ kết hôn cùng Lâm Kiến Chương, tháng năm năm sau xin tùy quân, sau cùng xinh cho Lâm Kiến Chương một đôi song bào thai.
Niên đại những năm 80, Lâm Kiến Chương xuất thân từ bộ đội giải ngũ, đạt được công lao lớn, cùng nguyên chủ tương kính như tân trải qua một đời.
Nhưng nếu như thật sự thuận lợi đến vậy thì Ôn Hinh đã không đến đây. Đây là thế giới tiểu thuyết, nhưng nữ chính không phải nguyên chủ, mà là vợ trước của Lâm Kiến Chương, La Mãn Trân.
Mà La Mãn Trân, là người mang theo ký ức trọng sinh.
Trước khi trọng sinh, La Mãn Trân cùng nguyên thân là bạn học, sau khi tốt nghiệp sơ trung liền quen biết Lâm Kiến Chương, 18 tuổi gả cho Lâm Kiến Chương, kết hôn được hơn nửa tahsng Lâm Kiến Chương quay lại doanh trại, cùng La Mãn Trân phân cách hai nơi.
La Mãn Trân ở chung cùng người nhà chồng không tốt, dưới cơ duyên xảo hợp, La Mãn Trân gặp lại đối tượng từng thích thờ sơ trung Tôn Hạo Văn. Hai người lần thứ hai gặp lại, một người hữu ý, một người có tình, vì thế liền ở bên nhau.
Vào nửa năm trước, La Mãn Trân cùng Lâm Kiến Chương ly hôn, Lâm Kiến Chương cố gắng cứu vớt cuộc hôn nhân nhưng không có kết quả, hai người ly hôn.
Nhưng mà sau khi ly hôn, La Mãn Trân cùng Tôn Hạo Văn cũng không có như ý nguyện mà ở bên nhau. sau kỳ thi đại học, Tôn Hạo Văn thi đỗ vào một trường sư phạm trên tỉnh, La Mãn Trân vì tình yêu không do dự mà đi theo Tôn Hạo Văn.
Cô ta đi theo bên người Tôn Hạo Văn làm việc vặt kiếm tiền, cùng với chăm lo cuộc sống sinh hoạt thường ngày cho hắn ta.
Sau tốt nghiệp, Tôn Hạo Văn được phân tới cao trung của huyện làm việc, đồng thời cùng nữ nhi của hiệu trưởng ở bên nhau. Sau khi phát hiện sự việc La Mãn Trân liền đến trường học làm loạn một trận, khiến cho Tôn Hạo Văn cùng nữ nhi hiệu trưởng chia tay, công việc của Tôn Hạo Văn cũng mất.
Thất nghiệp Tôn Hạo Văn bất đắc dĩ chỉ có thể cùng La Mãn Trân ở bên nhau, cải cách được mở ra hai người mạo hiểm kinh doanh, sự nghiệp vừa mới thành công, tin đồn tình ái của Tôn Hạo Văn ngày càng nhiều, mà La Mãn Trân không phải là đi đánh tiểu tam thì cũng là đi đánh tiểu tứ. Mãi cho đến khi cô ta 45 tuổi sinh bệnh ngã xuống đều chưa từng ngừng lại.
Trước khi La Mãn Trân sinh bệnh mà chết, trong phòng bệnh phát sóng buổi phỏng vấn xí nghiệp Lâm thị Lâm Kiến Chương cùng vợ, hắn kể về quá trình gây dựng sự nghiệp của mình, còn hàn huyên về tình cảm của hai vợ chồng.
Lúc này La Mãn Trân mới biết được, hóa ra Lâm Kiến Chương đối với Ôn Hinh tốt như vậy.
Nếu lúc trước bọn họ không ly hôn, thì tất cả đều thuộc về cô ta?
La Mãn Trân lại một lần nữ cảm thấy thật hối hận.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, La Mãn Trân tưởng rằng mình đã chết, lại vô tình trọng sinh về thời điểm mới cùng Lâm Kiến Chương ly hôn.
Lúc này đây, La Mãn Trân quyết định đem Lâm Kiến Chương cướp về, cùng hắn trải qua một đờ tốt đẹp.
Mà trước tiên, cô ta phải làm, chính là đem Ôn Hinh rời xa Lâm Kiến Chương.
Việc nguyên chủ rơi xuống nước chính là kiệt tác của La Mãn Trân.