Xuyên Nhanh: Cẩm Lý Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết

Chương 11:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Hinh không an ủi cô ấy, bởi vì loại này thời điểm, Cát Vi cũng không nhất định yêu cầu cô phải an ủi, Ôn Hinh đến đông phòng gọi Trương Tú Anh.
Trương Tú Anh đã biết có một cô gái theo Ôn Hinh trở về. Bà nghi cô gái này có thể là đồng nghiệp của Ôn Hinh, liền làm một ly trà chứng gà bên trong còn bỏ thêm chút đường đỏ*.
* Chè trứng gà:

Vừa vào cửa, Trương Tú Anh liền ngây ngẩn cả người, bà nhìn thấy Cát Vi tóc tai hỗn loạn đang mặc quần áo của con gái bà, lại nhìn sang con gái mình âm thanh run rẩy nói: "Hinh Hinh, đây là làm sao vậy?"
Ôn Hinh đem trứng gà trà đưa tới tay Cát Vi, lôi kéo Trương Tú Anh đến một bên, nhỏ giọng nói lại sự tình vừa trải qua.
Trương Tú Anh nghe được hãi hùng khiếp vía, Ôn Hinh lời còn chưa dứt, bàn tay bà liền đánh xuống lưng Ôn Hinh: "Cái đứa này, cái đứa này"
Trương Tú Anh muốn răn dạy cô một trận, nhưng cuối cùng lại không nói ra được. Muốn nói thế nào đây, chẳng lẽ gặp chuyện như vậy lại muốn con gái mình thấy chết không cứu sao? Hay bảo con gái trong trường hợp này chạy đi gọi người đến giúp? Loại chuyện này sao có thể trì hoãn, nếu chỉ có chút chậm trễ thì cả đời của cô gái này có thể bị hủy.
Trương Tú Anh quay đầu nhìn Cát Vi nói: "Cô gái cứ yên tâm Ôn gia chúng ta là người phúc hậu, cháu cứ yên tâm ở lại phòng của Hinh Hinh đợi ta đi nói với thúc ngươi một tiếng sau đó sẽ đưa cháu về nhà, muộn như vậy rồi gia đình cháu chắc đang rất lo lắng."
Cát Vi đang uống trà chứng gà ngẩng đầu lên đáp một tiếng.
Ôn Hinh từ trong ngăn tủ lấy ra thuốc đỏ, lấy một cục bông nhỏ nhẹ nhàng lau mặt cho Cát Vi.
Ôn Hinh thấy Cát Vi, liền nhớ tới nguyên chủ.
Nguyên chủ so Cát Vi càng thảm hơn. Chuyện đó xảy ra vào ban ngày đúng lúc trong thôn lại còn đang là ngày mùa, quanh chân núi đâu đâu cũng có người. Khi đó, năm trước Ôn gia mới nhận nuôi một con heo, trong nhà lại không có cỏ cho heo ăn, cha mẹ cùng anh chị dâu cả ngày đi sớm về trễ đến khi về đến nhà mọi người đều đã rất mệt.
Nguyên chủ đau lòng mọi người, tranh thủ có nhiều người liền đi cắt cỏ cho heo. Nhưng cô không nghĩ tới Lâm Lại Tử lá gan lớn như vậy, hắn ta dám trực tiếp đánh ngất rồi kéo cô đi.
Chờ khi cô tỉnh lại cô đã bị Lâm Lại Tử làm nhục, hắn ta nhét khăn lông vào miệng khiến cô không thể kêu cứu.
Ôn Hinh nghĩ nếu lúc ấy cô cũng có thể kêu cứu, lại có người đi qua không sợ phiền toái mà cứu cô như hôm nay vậy, thì có lẽ bi kịch trên người cô có thể ít đi một chút.
"Ôn Hinh, hôm nay cảm ơn cô." Cát Vi đối Ôn Hinh nói lời cảm ơn.
Ôn Hinh hoàn hồn, lắc đầu: "Không cần khách khí, bất luận là ai nếu gặp được chuyện này đều sẽ ra tay."
Cát Vi sửng sốt, rồi sau đó lắc đầu: "Không phải mỗi người đều giống cô. Trước đó có một cô gái cũng đi ngang qua nơi đó. Cô ấy nghe được tiếng kêu cứu của tôi, nhưng cô ấy không nói một tiếng liền bỏ chạy. Tôi không trách cô ấy, bởi vì gặp chuyện như vậy cô ấy không dám tiến lên cũng là chuyện bình thường mà thôi."
Ôn Hinh ừ một tiếng: "Còn có chỗ nào có thương tích sao?"
Cát Vi bị Lâm Lại Tử kéo vào rừng cây nhỏ, phía sau lưng, trên cẳng chân tất cả đều có vết xước, máu cũng đã ngừng chảy.
Thuốc đỏ đổ vào vết thương trên người rất đau, Cát Vi đau đến nhe răng trợn mắt. Trương Tú Anh trở về phòng đem chuyện này nói với Ôn Dược Quân.
Ôn Dược Quân cũng là một người ghét cái ác như kẻ thù, nghe được đã xảy ra loại chuyện này nào có nhịn được nữa. Hơn nữa con gái ông mỗi ngày đều phải đi qua con đường kia, nếu lúc này để cho tên súc sinh đó chạy thoát, nếu lần này không bắt hắn lần sau hắn ta ra tay với con gái ông thì sao bây giờ?
Càng nghĩ Ôn Dược Quân càng không ngồi yên được, ông xuống giường đi giày: "Tôi mang lão đại cùng lão nhị ra ngoài tìm cái tên súc sinh kia, lát nữa bà cùng con gái đưa cô gái kia về nhà. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy người nhà cô gái kia khẳng định không nghĩ sẽ nhìn thấy chúng ta."
Trương Tú Anh nghĩ nghĩ, liền nói: "Mấy cha con ông cẩn thận, trời tối nhớ đem theo đèn pin."
"Đã biết."
Ôn Dược Quân mang theo hai nhi tử ra cửa.
Ôn Hinh bên kia cũng bôi xong thuốc cho Cát Vi. Trương Tú Anh noi với hai con dâu chuyện mình sẽ ra ngoài một lát, rồi bà cầm đèn pin tới phòng Ôn Hinh."
Mẹ con hai người đưa Cát Vi về nhà.
Ngày thường lái xe phải mất hơn 20 phút đến nửa tiếng, nếu tắc đường phải mất đến hơn 50 phút. Ba người đi bộ cũng không nói gì, mất hơn 40 phút mới tơi nơi.
Cát Vi mang hai mẹ con cô đến nhà mình. Cát Vi đi ra ngoài đến trời tối rồi mà vẫn chưa thấy về, cha mẹ cô ấy sớm đã lo lắng. Mắt nhìn thời gian ngày càng muộn, hai người liền đi gọi điện thoại cho anh trai của Cát Vi. Biết được Cát Vi mất tích, anh trai cô ấy vô cùng lo lắng, gọi mấy bằng hữu thân cận đến nhà mình giúp tìm em gái.
Gọi điện thoại xong, cha mẹ Cát Vi gấp đến độ ở nhà xoay vòng, nghĩ muốn ra cửa tìm con gái nhưng lại sợ con gái trở về lại không biết, cũng không dám nhờ hàng xóm hỗ trợ vì sợ rằng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không ổn.
Ba Cát Vi thấy ở nhà chờ như vậy cũng không phải chuyện tốt vì thế cầm lấy đèn pin đi ra ngoài. Đi ra đến ngoài cổng liền thấy nhóm người Cát Vi.
Trong phòng, mẹ Cát Vi nghe được động tĩnh chạy ra ngoài liền nhìn thấy Cát Vi trở về trên người thay đổi một bộ quần áo khác, trên mặt đều là vết thương, bà ấy liền biết con gái nhà mình nhất định là xảy ra chuyện không tốt, nước mắt một chút liền rơi.
Cát Vi gặp được người thân, ủy khuất nhẫn nhịn đã lâu liền bộc phát, gục vào lòng mẹ của cô ấy khóc thật lớn.
Cha của Cát Vi cũng giống như những người cha khác của niên đại này trầm mặc ít lời, ông ấy chắp tay sau lưng khuôn mặt trầm lại. Qua một hồi lâu, ông ấy nhìn hai mẹ con vẫn còn đang ôm nhau khóc, không có biện pháp lúc này mới đi đến chỗ Ôn Hinh: "Hai vị đồng chí, cảm ơn hai người đã đưa con gái tôi về nhà."
Lời nói cảm ơn trịnh trọng như vậy làm cho Trương Tú Anh vốn ở nông thôn không có nhiều kiến thức lắm cảm thấy luống cuống tay chân, bà xua tay: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."
Ở bên kia cuối cũng Cát Vi cũng khóc xong, cô ấy đi đến bên người Ôn Hinh lôi kéo cô đến trước người cha mẹ mình nói: "Cha mẹ, Ôn Hinh là người đã cứu con, nếu không có Ôn Hinh cõ lẽ hai người đã không còn thấy được con rồi."
Mẹ Cát Vi cũng hướng hai người nói lời cảm ơn.
Trương Tú Anh tỏ vẻ không cần cảm ơn, lại nói với cha mẹ Cát Vi: "Tên cầm thú kia đang bị con trai tôi canh giữ, hai người có muốn đi xem một chút không?"
Nghe được tên cầm thú kia không có chạy thoát ngược lại còn bị khống chế, sắc mặt cha Cát Vi trở nên âm trầm: "Muốn, phiền toái đại tẩu chỉ đường giúp."
"Nói cái gì mà phiền toái hay không phiền toái, trời đã không con sớm ta mau đi thôi."
Cát Vi khẳng định là không thể đi, đã xảy ra chuyện lớn như vậy mẹ Cát Vi không yên tâm để con gái mình ở nhà một mình, lại lần nữa nói lời cảm ơn với hai mẹ con Ôn Hinh, dặn dò chồng mình nhất định phải đem tên cầm thú kia bầm thây vạn đoạn.
Đoàn người đi đến sân, Đại ca của Cát Vi mang theo người đã trở lại. Cha Cát Vi nhỏ giọng đem sự tình kể lại cho con trai, Cát Phú nghe xong nắm tay nắm chặt.
Bên cạnh mình đều là đại nam nhân, còn có hai ba người tham gia quân ngũ, anh trai Cát Vi Cát Phú sợ hai người Ôn Hinh không được tự nhiên nên giới thiệu với hai người: " Đại nương, đại muội tử, chúng ta đều là quân nhân trong quân doanh ở vùng phụ cận, ta kêu Cát Phú, đây là chiễn hữu của ta Chu Đại Chí và Cố Tu Bình."
Ở niên đại này, phần lớn mọi người đều có hảo cảm cùng tín nhiệm với những người mặc quân phục, Trương Tú Anh nhìn mấy người quân nhân này rồi gật gật đầu tỏ vẻ hữu hảo, mà ánh mắt Ôn Hinh thì dừng ở trên người tên Cố Tu Bình kia. Cố Tu Bình phát giác cô đang nhìn mình, anh hơi hơi mỉm cười ánh mắt đào hoa cong cong thành hình trăng non, trong ánh mắt sáng lấp lánh, phảng phất bên trong chứa đựng hàng vạn tinh quang.
Một đám người hướng về phía Lâm Lại Tử đi.
Hai mẹ con Ôn Hinh đi ở phía trước, còn lại mọi người đi phía sau, lão Chu đi bên cạnh Cố Tu Bình, hắn nhìn Ôn Hinh đi ở phía trước, cánh tay không ngừng đâm vào người Cố Tu Bình: "Lão Cố lão Cố, là cô gái ngày đó cùng Lâm Liên trưởng đoàn 254 ăn cơm, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt cô ấy đi? Thực sự là có duyên phận ai~"
Lão Cố dùng đầu lưỡi đẩy đẩy quai hàm: "Duyên phận cái gì, nếu truyền ra ngoài sẽ làm xấu thanh danh cô gái nhà người ta, tránh ra tránh ra cách xa lão tử ra."
Cố Tu Bình đi lên trước hai bước, trong lòng hừ lạnh một tiếng, lão tử đã gặp cô ấy ba lần so với cậu còn nhiều hơn, nếu muốn nói đến duyên phận thì cũng là có duyên với lão tử, cùng họ Chu nhà cậu có quan hệ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.