Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 2: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (2)




Vương Triều Hà nhìn nam sinh đơn bạc đứng trước mặt mình, trong mắt hiện ra đau lòng nhàn nhạt, cửa đã bị đóng chặt, tiếng chuông tiết tự học cũng vang lên, cô lại không để ý, kéo tới một cái ghế ý bảo Lê Tử Ngôn ngồi xuống.
"Tử Ngôn, ngồi xuống rồi nói."
Vương Triều Hà nở nụ cười, vẻ mặt nhu hòa, nhìn Lê Tử Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống, làm những dấu giày trên người cậu càng thêm rõ ràng.
"Tử Ngôn, cô thấy tâm trạng em hôm nay không tốt lắm, là gặp phải chuyện gì sao?"
Lê Tử Ngôn liếc mắt nhìn Vương Triều Hà một cái, lập tức cúi đầu, che khuất cảm xúc trong mắt, trên mặt mang theo ý cười ôn hoà, lắc đầu:
"Không có, cô Vương, em thật ra...... lớp 11, chương trình học có chút căng thẳng, tâm trạng cũng không được tốt."
Dù là nói như vậy, nhưng bộ dáng này của cậu nhìn thế nào cũng không giống như là không có việc gì.
Vương Triều Hà thật ra đều biết rằng đã xảy ra chuyện gì, chỉ là chuyện của học sinh có hơi phức tạp, nếu Vương Triều Hà bắt được thì có thể nói, còn có thể xử lý, nhưng cô không nhìn thấy, nếu đi cảnh cáo những nam sinh này, chỉ sợ tình hình của Lê Tử Ngôn sẽ càng trở nên tồi tệ.
Cô là giáo viên chủ nhiệm của chúng, sau khi phân lớp liền tiếp nhận lớp này, lúc thời điểm mới bắt đầu các bạn cùng lớp coi như hòa hợp, nhưng từ một tháng sau khi bắt đầu học kỳ này đã lặng lẽ xảy ra một ít vấn đề.
Vương Triều Hà không phải lần đầu làm giáo viên, cô cũng đã chủ nhiệm qua mấy lớp, tất nhiên biết trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì. Lê Tử Ngôn là thành viên ủy ban học tập của lớp, là một người có tính tình tốt đẹp và dịu dàng, là loại ôn nhu hiếm thấy trong số các chàng trai phản nghịch. Trong lớp cũng rất được hoan nghênh, nhưng một tháng sau khai giảng, một số nam sinh trong lớp bắt đầu cố tình cô lập Lê Tử Ngôn.
Vương Triều Hà cố ý dò hỏi, nhưng đám nam sinh này cũng đâu phải là đèn cạn dầu, căn bản sẽ không nói nhiều, chỉ nói là giáo viên hiểu lầm. Vương Triều Hà nói bóng nói gió, mới biết được một chút tin tức từ các thầy cô và các học sinh trong lớp khác.
Lê Tử Ngôn là gay, mặc dù hôn nhân đồng tính đã hợp pháp hoá thông qua. Nhưng đối với một số người, đặc biệt nam sinh trẻ tuổi mới lớn mà nói, vẫn là khó tiếp nhận, huống chi người này lại là bạn cùng lớp.
Mà tính hướng của Lê Tử Ngôn bị phơi bày là do cậu ấy tỏ tình với một đàn anh, kết quả bị đàn anh công khai giễu cợt.
Việc đó cô cũng không biết rõ, chỉ có thể hỏi thăm, điều này đã ảnh hưởng rất lớn cho Lê Tử Ngôn. Nghĩ đến đây, Vương Triều Hà nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Tử Ngôn. Ai có thể nghĩ rằng một nam sinh trầm tính như vậy lại có đủ dũng khí đi tỏ tình, còn là một người đồng giới.
"Tử Ngôn, em là một đứa trẻ ngoan, không cần khẩn trương, em yên tâm, có cô ở đây, nếu có chuyện gì cần cô giúp đỡ, có thể tới tìm cô được chứ?"
Tâm tư của thiếu niên trong tuổi dậy thì vốn nhạy cảm, huống chi là đã trải qua chuyện như vậy, Vương Triều Hà đối với chuyện đồng tính luyến ái cũng không hiểu rõ, sợ kích thích thiếu niên trước mặt, chỉ có thể ôn nhu trấn an.
Lê Tử Ngôn gật gật đầu, cười với Vương Triều Hà đầy cảm kích, tóc mái trên trán cậu có chút dài, che khuất hơn một nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không che được dung mạo xuất chúng của cậu.
"Cô ơi, tiết tự học buổi tối hôm nay em có thể xin nghỉ không? Đồng phục em có chút bẩn, hôm nay mới thứ hai, em muốn về nhà thay quần áo rồi quay lại."
"Đương nhiên có thể, nhưng mà trong nhà em có người chứ? Em có mang chìa khóa không? Có cần cô đưa em về không?"
"Không có việc gì đâu cô, nhà em cách đây rất gần, em có thể một mình về được."
Vương Triều Hà gật gật đầu, nghĩ nếu Lê Tử Ngôn về nhà nghỉ ngơi một chút, cũng không phải chuyện xấu, liền đồng ý. Ghi giấy xin phép cho Lê Tử Ngôn, rồi dẫn cậu trở về lớp.
Lúc Lê Tử Ngôn bước vào lớp, phần lớn nam sinh đều ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu. Trong ánh mắt mang theo chút chán ghét, còn mang theo chút lo lắng bất an, phỏng chừng là sợ Lê Tử Ngôn sẽ nói cho cô Vương biết chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh. Lê Tử Ngôn tất nhiên cũng biết những ánh mắt này của bọn họ là có ý gì, bất quá cũng không để ý, trực tiếp quay về chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc của mình, đeo cặp sách gật đầu với Vương Triều Hà rồi rời đi.
Mà Vương Triều Hà đứng ở cửa một lát, cũng đóng cửa trở về văn phòng. Nam sinh cầm đầu lúc nãy nhíu mày, biểu tình có chút phức tạp, nhìn xung quanh mấy người cùng hắn tham dự sự kiện bắt nạt, có vài người thấp giọng thảo luận nhưng lúc đối diện với ánh mắt lạnh như băng mang theo cảnh cáo của Hàn Thạc, trong nháy mắt im lặng.
Sau khi rời trường học, Lê Tử Ngôn đeo cặp sách đi tới một tiệm cắt tóc gần đó, nếu cậu đã đi đến thế giới mới này, để hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo một cách thuận lợi, vậy cậu cũng cần phải thay đổi một chút.
Đem mái tóc dài cắt ngắn một chút, lộ ra ngũ quan tinh xảo cùng với cái trán nhỏ nhắn, khí chất cả người đều tươi sáng hơn rất nhiều.
Gương mặt này ngược lại giống y như đúc dung mạo của Lê Tử Ngôn, tinh xảo xinh đẹp nhưng không có nữ tính, mà là loại vẻ đẹp nam nữ thông sát. Ngay dưới mắt cậu có một nốt lệ chí, điều này càng làm tăng thêm vẻ đa tình cho đôi mắt hoa đào của cậu.
Sau khi cắt tóc xong, ngay cả thợ cắt tóc cũng sửng sốt một chút, hận có thể giảm giá cho cậu để chụp ảnh cậu làm bảng hiệu.
Lê Tử Ngôn lại dựa theo ký ức trở về nhà một chuyến, lấy thật nhiều đồng phục học sinh, ăn cơm xong liền trở về trường. Khi trở lại trường học, tiết tự học buổi tối vừa tan, cậu trực tiếp trở về ký túc xá.
"Chậc, tớ còn tưởng rằng cậu ta là người tốt, không ngờ tới lại là biến thái!"
"Đúng vậy, lúc đầu cũng không cảm thấy gì, kết quả bây giờ xem thật đúng là mẹ nó!"
"Này, các cậu nói cậu ta thích nam, cậu ta sẽ không có ý đồ gì với chúng ta chứ?!"
"Mẹ kiếp, cậu đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm được không? Tôi cứ nghĩ cậu ta dùng ánh mắt đó nhìn chúng ta, nổi cả da gà!"
Lê Tử Ngôn đứng ở cửa, ánh mắt cậu hơi lóe, tay đặt trên tay nắm cửa cũng không tiếp tục đẩy vào.
Khi 17 tuổi cậu đã nghe qua một lần, khi 24 tuổi lại nghe lại một lần, nhưng trong lòng cậu không có cảm giác gì, đã từng bàng hoàng, đau khổ và buồn bã, bây giờ đã biến thành bình tĩnh.
Khoé miệng cậu mỉm cười, đáy mắt lại không có ý cười, trong phòng truyền đến một âm thanh dễ nghe, giống như một tiếng quát lớn, lại giống như một tiếng cảnh cáo. Sau đó những lời nói bẩn thỉu đều biến mất, Lê Tử Ngôn hít sâu một hơi, mới chậm rãi đẩy cửa.
Nam sinh ở trong ký túc xá, hoặc là mặc quần đùi, hoặc là để trần nửa người trên, thấy Lê Tử Ngôn bước vào, vội vàng hoảng loạn lấy đồng phục ở bên cạnh khoác vào, giống như nhìn thấy sắc lang.
Lê Tử Ngôn không đặt tầm mắt lên người bọn họ, mà nhìn về hướng nguồn gốc của giọng nói kia, là Hàn Thạc.
Hàn Thạc cũng không có động tác gì, vẫn yên lặng làm chuyện của mình, chú ý tới tầm mắt Lê Tử Ngôn, liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia kinh diễm.
"Tớ vừa mới mua một ít gà rán, các cậu muốn ăn không?"
Giọng nói ôn hòa êm tai của nam sinh vang lên, rõ ràng không ý tứ dư thừa gì, nhưng không biết vì cái gì, khiến tai Hàn Thạc có chút ngứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.